ĐIÊU LOẠN
Tự hỏi trông xem cái sự đời
Chẳng đùa mà ấy cứ trêu chơi
Quân gian múa lưỡi xưng công
đức
Kẻ cắp khoa ngôn dạy đạo
người
“Thần tượng” trơ trưng khoe
mã tốt
“Đại gia” ngổ ngáo cậy tiền
tươi
Thương thay lắm trẻ hùa theo
lối
Xã hội cuồng điên loạn cả rồi
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
TA...
Giờ đây ngẫm nghĩ đã xong đời
Phấn đấu nửa chừng bỏ cuộc
chơi
Chó ngáp phải ruồi, thua cả
chó
Người chê bất lực, kém xa
người
Cẳng chân lỏng chỏng đi không
vững
Mặt mũi tèm nhèm thấy chẳng
tươi
Nào dám nhìn ai do mặc cảm
Nhủ lòng những muốn ngủm cho
rồi
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA:
ĐÂU RỒI?
Ngán ngao sự thể vở tuồng
đời,
Chẳng lẽ bày ra để ghẹo chơi?
Múa mép bao ông tài vượt
Thánh,
Khoa môi mấy mụ đức hơn
người.
Được xôi đầu gật vui nhà
đẹp,
Rồi việc tay
xòe sướng bạc tươi.
Lắm kẻ a dua chi phải trái,
Ngàn năm đạo lý biến đâu rồi?
Bình
Định,06.07.2016
VÕ
TẤN HÙNG
CÙNG HỌA:
PHŨ PHÀNG
Mỏng lắm phù du một kiếp người
Càng đau bởi khó hưởng vui tươi
Nhân tình đảo lộn như trò giỡn
Thế thái quay cuồng tựa thú chơi
Kẻ ác nghênh ngang thường thắng cuộc
Dân đen lầm lũi chịu thua đời
Luân thường tốt đẹp nay đà hiếm
Đạo lý ông cha đã khác rồi.
070716.
Đoàn Đình Sáng.
TIẾP HỌA:
RỐI NƯỚC
Tiền nhân sáng tạo,giúp vui đời
Rối nước nên trò cuộc diễn chơi
Phía ấy tung tăng điều lũ nộm
Ngoài kia hỷ hả ngắm bao người
Từng vang cố quận từ muôn cũ
Vẫn rộn sau lòng những mới tươi
Bởi ám cuồng điên mù mắt lợi
Dòng xưa lắm nỗi đục trong rồi !
Lý Đức Quỳnh
HỢP HỌA:
NGẮM ĐÈN CÙ
Ai đó quan tâm cái chuyện đời
Đèn cù quay tít ngắm mà chơi.
Quân đi trùng điệp toàn theo lệnh
Tướng đứng oai nghiêm để dọa người.
Kẻ quấy gian ngoan đèn bỗng tắt
Đám xem cuống quýt mặt đâu tươi.
Thơ ta mọi góc coi đều tối
Câu chữ cuồng lên cũng loạn rồi !
Trần Như Tùng
CŨNG HỌA:
GỬI
CÁC BÁC
Láo khoét, điêu ngoa biết rõ
rồi
Đô la nửa tỉ chỉ đùa chơi
Tiền kia chưa đủ lau răng bác
Bạc nọ làm sao cứu kiếp
người?
Khốn khổ dân nghèo thương
biển trắng
Ngậm ngùi con trẻ héo môi
tươi
Môi trường ô nhiễm còn đeo
mãi
Bệnh tật đớn đau đến mấy đời
!
Thy Lệ Trang
ĐỒNG
HỌA:
PHÙ
DU....
Được mất phù du diễu kiếp người
Thăng trầm ngẫm lại chỉ trò chơi
Khi thương vỡ mộng u sầu héo
Lúc ái say tình rạng rỡ tươi
Thất ý nào ai không trách phận?
Thành công mấy kẻ chẳng khinh đời?
Hỡi ôi, tóc bạc còn mê mải
Ngoảnh mặt nhìn ra đã muộn rồi
Trí Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét