PHIẾN ĐÁ LĂN
Thanh thản
nằm đây: phiến đá lăn
Ngàn năm trải
nghiệm những thăng trầm
Lũ ào ào cuốn
qua sườn dốc
Nước nhẹ
nhàng mơn dưới suối ngầm
Gay gắt mặt
trời nung tháng hạ
Êm đềm mưa
bụi phủ ngày xuân
Qua bao thử
thách, bao tình huống
Vẫn mãi ung
dung giữa cõi trần
Phương Hà
XIN HỌA:
GIÁ NHƯ LÀ ĐÁ CUỘI
Cuộc đời sấp ngửa lại nhào lăn
Chẳng thấy cung thăng mãi nốt
trầm
Bão phải trời gieo mà vỗ rát…
Sóng dưng ai tạo cứ xô ngầm?
Đau thương, khốn khó đà muôn
ải…
Vui vẻ, an nhàn được mấy
xuân?
Những giả sinh ra là …đá cuội
Hẳn thanh cùng thản ngắm gian trần !
CAO BỒI GIÀ
28-07-2016
ĐỒNG HỌA:
GÓT
CHÂN TRẦN...
Anh- như hòn đá miệt mài lăn
Bỏ lại sau lưng nốt lặng trầm
Bóng Phượng chênh vênh hồn rã
nát
Dòng Tương lặng lẽ sóng reo
ngầm
Câu thơ... ý vụng...xanh xao
ý
Năm tháng... xuân buồn...héo
hắt xuân
Bến cát âm thầm in dấu nguyệt
Niềm đau cứa mãi gót chân
trần !
Thy Lệ Trang
CÙNG HỌA:
BỎ KIẾP PHONG TRẦN
Một lần mổ mắt ngồi xe lăn
Nghe tiếng ai ca giọng bổng
trầm
Chợt thấy bâng khuâng thời
liếc trộm
Mà buồn da diết thuở yêu ngầm
Sao đem sóng gió vùi thuyền
ái ?
Rồi để hững hờ lạnh bến xuân
!
Nếu được Ơn Trên thương cứu
giúp
Cho tôi rũ bỏ kiếp phong trần
Thục Nguyên
TIẾP HỌA:
NGÀY
VUI
Bao năm trôi dạt chốn hồng
trần
Thời trẻ qua rồi
cứ ngỡ xuân
Hương bưởi mơn
man làn gió mát
Vầng mây ganh tỵ
nét duyên ngầm
Hân hoan thỏa dạ
kề vai ấm
Thích thú so
dây hát giọng trầm
Đun nước châm trà
vui biết mấy!
Khôi hài chuyện
kể…bạn cười lăn!
Như Thu
HỢP HỌA:
HÒN VỌNG PHU
Thời gian
lặng lẽ cứ trôi lăn
Khúc nhạc bi
ai vẫn bổng trầm
Bên núi
bồng con chờ đợi mãi
Trời xanh
dõi mắt nhớ thương ngầm
Người xưa
ngàn dặm ngoài biên ải
Thuyền cũ
bao giờ ghé bến xuân
Vĩnh biệt
từ đây thân hoá đá
Trơ cùng
tuế nguyệt giữa dương trần
Văn Thanh
CŨNG HỌA:
KHÚC NHẠC TRẦM
Thân từ sỏi đá giữa đời
lăn
Giao hưởng lòng theo
khúc nhạc trầm
Nốt lặng tìm quên cung
bão nổi
Bình thanh khỏa lấp
quãng đau ngầm
Khi đềm êm hạ du dương
gió
Lúc bát ngát trời
khoáng đãng xuân
Góp nhặt giai âm hòa
điệu thức
Tròn vui hiện hữu với
dương trần!
Lý Đức Quỳnh
ĐỒNG HỌA:
ĐÁ TA LĂN
Trời thả đá ta xuống đất lăn
Âm vang luôn bổng chẳng khi trầm.
Lao lên dễ quá con đường nhẵn
Đè bẹp nhanh thôi đám kiến ngầm.
Đích ngắm hằng mong vườn thượng uyển
Nơi qua đã hiện bóng hoa xuân .
Hơi cho ít vậy sao leo dốc
Lặng lẽ rêu phong giữa tục trần.
Lặng lẽ rêu phong giữa tục trần
Đời quên nào biết hạ cùng xuân.
Trên đầu rêu mốc chim làm bậy
Dưới đáy giòi giun kiến thụi ngầm.
Kẻ vịnh người ngâm đều phớt lãng
Mưa sa bão táp vẫn mê trầm.
Nhớ đi ngày ấy trăng ngời sáng
Trời thả đá ta xuống đất lăn .
Trần Như Tùng
CÙNG HỌA:
NHỚ NGÀY NÀO
Già rồi chân yếu thích xe lăn
Nhớ lại ngày xưa lúc tuổi xuân
Thuở ấy qua sông vùng vẫy khoẻ
Bây giờ bó gối xót xa ngầm
Một thời oanh liệt nơi đồng vắng
Đôi lúc trầm ngâm tiếng nhạc trầm
Điệp khúc hùng ca còn vọng lại
Cờ lau* niên thiếu chạy chân trần !
NS
TIẾP HỌA:
CON LĂN
Là người nếu chịu phận
con lăn
Bổng chẳng về đâu, chỉ
gặp trầm
Thót bụng xoay tròn
trong đất cát
Gồng thân vật vã giữa
gian trần
Hình hài xơ xác vương
buồn lặng
Cốt nhục bầm thâm đọng
tủi ngầm
Xong việc quăng đi, ai
ngó nghế!
Một đời lầm lụi phí
thời xuân!
290716.
Đoàn Đình Sáng.
HỢP HỌA:
VỊNH CÁI TRỤC
ĐÁ ( 1
Mùa về lúa trải trục
quay lăn
Cứ thế xoay vòng tiếng lặng trầm
Trai trẻ vai mang tay kéo níu
Ông già đẩy nạng miệng
cười ngầm
Hình tròn nhẵn mịn buồn mùa hạ
Khối trụ trơn
lì tiếc tuổi xuân
Vất vả quanh năm đành chịu đựng
Thân này một kiếp phải
phong trần
28-7-2016
Hoàng Từ
1.Trục đá để "tuốt lúa" của miền trung xứ
Nghệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét