NỖI BUỒN NỘI TRỢ
Chẳng biết ăn gì tránh họa cho
Xách làn đi chợ ,mợ buồn so
Thịt lo chất độc lôi vào viện
Rau sợ thuốc sâu
kéo xuống mồ
Từ sớm đến trưa ,chân luẩn quẩn
Đầu quầy cuối sạp ,dạ so đo
Muối mè, trứng luộc thay
phiên đổi
Thương trẻ trễ mồm mặt …xụi lơ !!
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
NỖI LO THỰC PHẨM
Chợ nay lắm việc phải lo cho
Thực phẩm đau đầu cứ mãi so
Cá ngại ướp màu sinh tím dạ
Rau lo phun thuốc sớm xanh mồ
Loanh quanh lần bước luôn suy tính
Lẩn quẩn tới lui lại đắn đo
Đậu phụng dừa kho thay đổi bữa
Than đời hám lợi vẫn làm lơ.
Liêu Đình Tự
ĐỒNG HỌA:
NỖI BUỒN ĐỘC HẠI
Nấu ăn nào dễ, vợ bày cho
Bếp núc loanh quanh cũng khó so:
Măng tẩm “vàng ô”, ăn thẳng cẳng
Rượu pha “cồn quỷ”, uống êm mồ
Ni lông hóa gạo không suy tính
Lợn nái thành bò chẳng đắn đo
Dạ thú mặt người, ai chẳng biết
Hỏi trên nào xử ? Cụ mần lơ !
PHAN TỰ TRÍ
CÙNG HỌA :
MỘT THỜI KHÓ QUÊN
Đã trải qua rồi thuở "biếu, cho"
Được nhiều hay ít khỏi cần so
Nếu như chỉ trích, e vào khám
Còn cứ than van, ắt xuống mồ
Bố thí bất công, đừng thắc mắc
Phân chia độc đoán, chẳng cân đo
Ăn thì qua-quít lừa bao tử
Lao động nhọc nhằng khó ngó lơ
Thục Nguyên
TIẾP HỌA :
THÔI ĐÀNH
Đừng đi tiệm quán hãy về cho
Mong chớ hiểu nhầm tính sẻn so
Chỉ ngại pha cồn vào rượu nếp
Luôn e chuyển xác đến nhà mồ
Ra đường bạn hữu nên cân nhắc
Vào bếp vợ hiền mãi đắn đo
Thêm nữa chung quanh đầy khói bụi
Thôi đành phó mặc cứ làm lơ!
Như Thu
HỢP HỌA :
ƠI HỠI CHỒNG ƠI !
Ơi hỡi chồng ơi
hãy hiểu cho
Cái duyên nội trợ
lấy chi so
Mỡ màng ngó sự gờm
tan vía
Rau cỏ xem tin ớn
thấy mồ.
Sáng suốt đúng
sai nào dễ biết
Thông minh may
rủi cũng khôn đo
Vì chàng nên
thiếp ngàn lo lắng
Ơi hỡi chồng ơi !
Chớ bỏ lơ !
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét