GIÓ
Gió chẳng có nhà, bước viễn
phương
Vui trong sương mát, sớm mai
hường
Ghẹo mây,cõng nhạn, ru cồn
biển
Đùa lá,vờn cây, vuốt lúa
nương
Gào thét bão bùng, muôn kẻ sợ
Nhẹ êm mát dịu, vạn người
thương
Bao hình như thế mà vô dạng
Lòng gió nào ai hiểu tỏ tường?
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
MÂY
Mây có đâu dừng giữa tứ
phương
Vầng dương nhuộm thắm sắc mây
hường
Mây che mát nối em đi học
Mây phủ Râm đường Mẹ xuống
nương
Mây dẫn nước mưa ra biển nhớ
Mây dìu gió mát đến vườn
thương
Mây phơi dải lụa lên trời
biếc
Người ở trần gian biết có
tường?
NGUYỄN HUY VỤ
ĐỒNG HỌA :
MÂY
Lang thang bay lượn khắp ngàn phương
Ngắm núi sông tươi thắm sắc hường
Che nắng cha cày trưa cuối
rẫy
Thấm sương mẹ cấy sớm đầu
nương
Đông đen giật chớp bao người thức
Hạ trắng nâng diều vạn trẻ thương
Ráng đỏ cho người muôn thuở họa
Cùng thơ không tướng dễ vô tường?
PHAN TỰ TRÍ
CÙNG HỌA :
GIÓ.
Không
dáng không hình ở khắp phương...
Thì
thầm đêm thẳm...gọi đông hường.
Nhẹ
nhàng chuyển nhị no bông lúa.
Dìu
dịu sang màu mẩy bắp nương.
Giận
dữ cuồng phong gây thiệt hại.
Êm
đềm thanh cảnh thấy thân thương..
Xuân
về nhẹ thức Đào, Mai nở...
Vật
hiện--mà thân khó thấy tường./.
Trần
Lệ Khánh 234-4-2016.
TIẾP HỌA :
MƯA
( Thủ Nhất Thanh)
Mưa trời vốn dĩ ở ngàn phương
Mưa thắm làn môi đẹp má hường
Mưa tạo môi trường êm giấc
ngủ
Mưa làm cây cỏ ngát đồi nương
Mưa hoài ngập úng muôn loài
sợ
Mưa cứu hạn khô vạn kẻ thương
Mưa mãi chập chờn trong ảo
thực
Mưa luôn ẩn hiện khó ai tường.
Liêu Đình Tự
HỢP HỌA :
GIÓ
Lãng du Gió đến khắp muôn phương
Vờn mái tóc mây cặp má hường
Theo gót chàng trai đi xuống núi
Đưa chân cô gái bước trên nương
Mát lành êm dịu bao người quý
Dữ dội điên cuồng chẳng kẻ thương
Thấy tiếng mà không nhìn bóng dáng
Tính tình ai đã thật am tường?
Tính tình ai đã thật am tường?
Lê Trường Hưởng
CŨNG HỌA :
NGÂY THƠ
Không hẳn tên nàng trội nhất
phương
Nhưng vì nắng rọi má em hường
Dung nhan rực rỡ vang thôn
xóm
Hương sắc nồng nàn ngát rẫy
nương
Thu hút vô vàn ong bướm lượn
Gọi mời thắm thiết bạn bè
thương
Trộm nhìn dáng bậu ngây thơ
quá
Thầm hỏi rồi ai sẽ tận tường
?
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA :
HỎI.
Gió lành vắng bóng ở muôn phương
Gió độc gieo mầm, vãi xót thương
Gió tích bão giông tung xóm mạc
Gió thành ngọn lửa đốt đồng nương
Gió sao chẳng thấu lòng nhân thế ?
Gió lại cướp đi giấc mộng hường ?
Gió hận thù chi mà ác hiểm ?
Gió ơi ! Ta muốn được am tường!
24-4-2016.
Đoàn Đình Sáng.
CÙNG HỌA :
GIÓ
Không cành ,ngọn tỏa khắp ngàn phương
Thổi tạnh nồng nam, gọi nhị hường
Bổng nhạc cành thông đầu đỉnh núi
Xanh màu ngọn lúa giữa đồng nương
Khi gầm bão nổi quân thù khiếp
Lúc nhẹ đưa làn cảnh vật thương
Dẫu lửa chan dòng nên nghịch hướng
Lòng nhen gió thoảng đặng am tường
Phạm Duy Lương
Thị xã Hồng Lĩnh, tỉnh Hà Tĩnh
Không cành ,ngọn tỏa khắp ngàn phương
Thổi tạnh nồng nam, gọi nhị hường
Bổng nhạc cành thông đầu đỉnh núi
Xanh màu ngọn lúa giữa đồng nương
Khi gầm bão nổi quân thù khiếp
Lúc nhẹ đưa làn cảnh vật thương
Dẫu lửa chan dòng nên nghịch hướng
Lòng nhen gió thoảng đặng am tường
Phạm Duy Lương
Thị xã Hồng Lĩnh, tỉnh Hà Tĩnh
TIẾP
HỌA :
GIÓ NHẸ THÂN YÊU
Nhìn tóc rung bay Nắng đã tường
Gió đang âu yếm nựng người thương.
Mơn man khóe mũi chằng binh nhất
Ve vuốt làn da vị đại nương.
Một chút may thu duyên dậy thắm
Đôi làn nồm hạ má ươm hường.
Từ ba xuống nhẹ yêu yêu quá
Trên nữa thì xin tặng mọi phương !
Trần Như Tùng
HỢP HỌA :
GỌI GIÓ
Mây lững lờ trôi khắp bốn
phương
Hằng Nga e thẹn giấu môi
hường
Đêm xuân trăng nhẹ hôn cành
liễu
Tiếng sáo Trương thầm gọi Mỵ
Nương
Ai dạo đàn bầu nơi bến vắng
Em gieo cầu ngọc chốn lầu
thương
Gió ơi hãy nhắn người quân
tử.
Tìm đến nơi đây mới rõ tường.
THY LỆ TRANG
CŨNG HỌA :
GIÓ ĐA DẠNG.
Gió gợi tơ lòng khắp bốn phương
Gió hôn lên nhẹ mắt,môi hường
Gió xuôi thuận thảo thuyền đầu bãi
Gió ngược chòng chành bến cuối nương
Gió chướng cuồng điên bao mối sợ
Gió mùa thuần hậu vạn loài thương
Gió luồng khó đoán hôm nao tới?
Gió trở ai hay biết trước tường ?
Thanh Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét