BUỒN TÀN ĐÔNG
(Thể Lộc Lư)
I
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!
Đường hoa lạc dấu gót sen hài
Nửa vầng nguyệt khuyết chênh vênh bóng
Những sợi tơ sầu vương vấn ai
Tóc xõa thềm xưa hồn mộng ảo
Chiều nghiêng nắng nhạt giấc mơ phai
Em về gối đẫm dòng dư lệ
Vò võ đèn khuya tiếng thở dài !.
II
Bao năm cứ ngỡ giấc mơ dài
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!
Thăm thẳm non cao sương trắng phủ
Chập chùng biển rộng nhạn mờ bay
Lời yêu ngày đó...lời chưa trọn
Mộng ước đêm nào...mộng đã phai
Trước ngõ mây sầu giăng lớp lớp...
Tình cay cho mắt đọng u hoài !
III
Nỗi nhớ còn đây...tiếc nuối hoài...
Muôn trùng xa cách thấu chăng ai?
Ngậm ngùi thu úa vàng phai lá
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!
Rượu tiễn nghẹn ngào câu vĩnh biệt
Đêm tàn bối rối phút chia tay
Bao mùa hạ đỏ rưng rưng lệ
Biết đến khi nào xuân tái lai?
IV
Mong gì hạnh phúc được trùng lai
Sinh tử trời cao đã sẵn bày
Cát bụi chôn sâu đời lữ thứ
Mưa giông vùi dập nét trang đài
Mênh mông biển thẳm xôn xao sóng
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!
Một cõi vô thường anh đã đến
Và em...còn lại...có bao ngày?
V
Lặng lẽ ngày qua nối tiếp ngày
Vẫn nồng hơi ấm một vòng tay
Từng con đường cũ hoài nhung nhớ
Những bước chân xưa mãi lạc loài
Ai mất, ai còn, ai luyến tiếc?
Mộng tàn, mộng lỡ,mộng vùi say
Đôi bờ cách biệt xa xôi qúa
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!
Thy Lệ Trang
XIN HỌA :
NGẪM ĐỜI
(Thể Lộc Lư)
I
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai
Mà miệng ta sao cố giễu hài
Kẻ sướng ngó ngàng giùm nhé kẻ
Ai sầu chia sẻ chút chăng ai
Còn tiền thấy nghĩa đầy ăm ắp
Hết bạc xem tình vợi nhạt phai
Cơm áo loanh quanh đâu chỉ …thế
Nhân sinh muôn thuở khổ dài …dài.
II
Khoác phận nhân sinh phải nợ
dài?
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai
Mai này hẳn sẽ thành tro rải
Mốt nọ thôi thì hóa khói bay
Ngược phách bao điều còn não
muộn
Trôi dòng mọi lẽ cũng phôi
phai
Hỏi người hạnh phúc đều y thế
Nhưng khác xa nhau nỗi khổ
hoài!
III
Đời vui dăm chốc vẫn mơ hoài
Thanh thản an nhàn được mấy
ai ?
Nợ thế như dài oằn một kiếp
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai
Nhẩm sầu thấy cả bao chồi nấm
Đếm hỉ xem chừng mấy ngón tay
Vất vưởng tháng ngày ai cũng
sống
Mặc tình nhắm mắt kệ …tương
lai.
IV
Chả biết bao giờ mới thái lai
Tháng năm đối mặt phận trời bày
Căng mình diễn sống y sân
khấu
Banh mắt xem ngây hệt khán đài
Ân nghĩa kia hoài sâu mấy đỗi
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai
Thân này múa máy được nhiêu
nhỉ
Trả nợ nhân duyên sẽ một ngày
.
V
Chỉ hơn ba vạn, bấy nhiêu
ngày
Ai kẻ xưng mình giỏi nắm tay?
Hạnh phúc nào chia đều cõi
thế
Sầu đau lại phát khắp nhân
loài
Đành cam, mật đắng bao người
nếm
Cố lãng, rượu nồng lắm gã say
Than thở, kêu Trời làm gan
hỏi:
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai?
CAO BỒI GIÀ
29-03-2016
ĐỒNG HỌA :
HOÀI
NIỆM...
(Ngũ bộ lộc lư)
I
XA
RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI!.
Bỗng
nửa chừng xuân...lẻ gót hài.
Sợi
nắng nhường vương tơ tóc liễu.
Bóng
mây như phủ dáng hình ai.
Lưa
thưa bến quạnh bông lau ngả.
Lác
đác cành đơn chiếc lá phai.
Làn
gió phất phơ tà áo mỏng.
Não
nùng thảm cỏ dế than dài...
II
Giây
phút phân ly thấy thật dài...
XA
RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
Giọng
quyên thê thiết đưa vườn vắng.
Tiếng
hạc âm trầm vọng gió lay.
Đứt
sợi tơ se màu thắm nhạt.
Khóa
buồng tim lạnh sắc hồng phai.
Còn
đây dư ảnh ..người đâu tá..?
Trĩu
nặng tâm tư nỗi cảm hoài !
III
Tháng
ngày đeo đẳng nỗi đau hoài.
Gián
cách âm dương khuất bóng ai
Đã
hết nồng nàn đôi khóe mắt
XA
RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
Nhớ
sao đắm đuối hòa hơi thở
Tưởng
lúc dung dăng xiết búp tay.
Ôm
gối trở trăn tim buốt giá...
Mộng
hồn ao ước...mộng trùng lai !
IV
Tỉnh
giấc tan rồi...giấc hợp lai.
Trớ
trêu con tạo đã an bày.
Lạnh
lùng lòng đất vùi quân tử.
Ngơ
ngẩn trần gian tủi liễu đài.
Còn
đó dư âm đàn cổ nguyệt.
XA
RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
Lạt
phai sác diện...hồn phiêu lãng ...
Quặn
thắt niềm đau ngậm tháng ngày!
V
Lòng
luôn ghi khắc tháng năm ngày...
Tâm
Ý cùng chung tay tiếp tay.
Chân
sóng đôi chân vui vạn cảnh.
Mắt
vươn tầm mắt ngắm muôn loài.
Thơ
rung ngọn thỏ câu tha thiết...
Men
ngát tửu quỳnh chuốc đắm say!
Ôm
mối tương tư...ôm kỷ niệm...
XA
RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI..!
Trần
Lệ Khánh 30-3-2016.
CÙNG
HỌA :
CHƯA QUÊN
(Thể Lộc Lư)
I
I
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Thời gian chưa xoá nổi hình hài
Hồn luôn xao xuyến dung nhan ấy
Dạ cứ mơ màng bóng dáng ai
Kỷ niệm ngày xưa chừng rộn rã
Vầng TRĂNG bến cũ chẳng nhòa phai
Thế mà hờ hững và hờ hững !
Người có nghe chăng tiếng nấc dài ?(
Thời gian chưa xoá nổi hình hài
Hồn luôn xao xuyến dung nhan ấy
Dạ cứ mơ màng bóng dáng ai
Kỷ niệm ngày xưa chừng rộn rã
Vầng TRĂNG bến cũ chẳng nhòa phai
Thế mà hờ hững và hờ hững !
Người có nghe chăng tiếng nấc dài ?(
II
Đèn khuya đối bóng suốt canh dài
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Kẻ ở bơ phờ dường nhạn lạc
Người đi biền biệt tựa chim bay
Lòng đau, dạ thắt càng hiu hắt
Nỗi nhớ, niềm thương chẳng nhạt phai
Cũng muốn quên đi thời mới lớn
Mà sao tâm sự não vương hoài ?(
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Kẻ ở bơ phờ dường nhạn lạc
Người đi biền biệt tựa chim bay
Lòng đau, dạ thắt càng hiu hắt
Nỗi nhớ, niềm thương chẳng nhạt phai
Cũng muốn quên đi thời mới lớn
Mà sao tâm sự não vương hoài ?(
III
Vết cắt giờ đây cứ buốt hoài !
Do mình tự chuốc, trách chi ai ?
Chưa quên ngày ấy, trâm cài tóc
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dù có đôi lần cùng đối mặt
Nhưng chưa một phút được cầm tay
Ngồi ôn kỷ niệm mà chua xót,
Mà hận Trời già khéo lá lai
IV
Do mình tự chuốc, trách chi ai ?
Chưa quên ngày ấy, trâm cài tóc
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dù có đôi lần cùng đối mặt
Nhưng chưa một phút được cầm tay
Ngồi ôn kỷ niệm mà chua xót,
Mà hận Trời già khéo lá lai
IV
Tuổi già gậm nhấm hết tương lai
Dù muốn nhưng không dám tỏ bày
Thân mãi quẩn quanh trong bóng tối
Hồn luôn lãng vãng chốn hiên đài
Còn thương dáng bậu mơ cùng bước
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dẫu biết chỉ là điều viễn tưởng
Mà sao trằn trọc suốt đêm ngày ?
V
Dù muốn nhưng không dám tỏ bày
Thân mãi quẩn quanh trong bóng tối
Hồn luôn lãng vãng chốn hiên đài
Còn thương dáng bậu mơ cùng bước
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dẫu biết chỉ là điều viễn tưởng
Mà sao trằn trọc suốt đêm ngày ?
V
Ôm mãi niềm đau với tháng ngày
Còn mong gì nữa tay trong tay ?
Chim khôn chọn chốn tuồng cao quý
Mái rách dành ai tựa mọn loài
Còn mong gì nữa tay trong tay ?
Chim khôn chọn chốn tuồng cao quý
Mái rách dành ai tựa mọn loài
Đâu
dễ xux tan niềm uất hận ?
Khó mà giữ vững cuộc tình say !
Giờ đây tóc đã sang màu tuyết
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Thục Nguyên
Khó mà giữ vững cuộc tình say !
Giờ đây tóc đã sang màu tuyết
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Thục Nguyên
TIẾP HỌA :
TRÒN VAI
(Thể Lộc Lư)
I
TUỒNG ĐỜI DẪU KHÓ NGUYỆN TRÒN VAI!
Thuở ấy vườn trăng đẫm dấu hài
Tóc xõa bờ vai thương đợi bậu
Duyên thầm khóe mắt nhớ chờ ai
Nào hay bến vắng con đò muộn
Để tiếc trưa tàn giọt nắng phai
Khói thuốc anh buồn mưa ngấm lạnh
Năm canh thổn thức tiếng chuông dài !
II
Tưởng đã vùi sâu giấc mộng dài
TUỒNG ĐỜI DẪU KHÓ NGUYỆN TRÒN VAI!
Từng mơ trao gió vui diều lượn
Những ước giong hồn mát gió bay
Được thế duyên tình không dễ lợt
Nào hơn hẹn ước chẳng hề phai
Thế thôi kiếp sống đâu đày ải...
Để phải lưu tâm đọng cảm hoài !
III
Nhưng không, còn đó nỗi u hoài...
Ôm ấp một thời thấu hỡi ai
Cuộc thế dù đau nguyền mãn cuộc
TUỒNG ĐỜI DẪU KHÓ NGUYỆN TRÒN VAI
Ngọt lành đêm hết cay tròng mắt
Cay đắng hội tàn run nắm tay
Nỗi hận chia lìa tê buốt mãi
Mịt mờ nào nghĩ tới tương lai.
IV
Bĩ cực bao giờ được thái lai
Cao xanh thương cảm liệu an bày
Nỉ non lời khấn về Tiên giới
Nghi ngút hương dâng trước Phật đài
Kiếp bể dù sâu rồi bớt sóng
TUỒNG ĐỜI DẪU KHÓ NGUYỆN TRÒN VAI!
Mấy lời đã hứa anh gìn giữ
Nếu dạ em vui chỉ mỗi ngày!
V
Gieo thoi chầm chậm biết bao ngày
Phấp phới cờ reo đã đến tay
Từng biết bao cơn đau vạn cuộc
Mới hay mấy đận khổ muôn loài
Đông đầy cuộc lữ tràn sương tuyết
Xuân mãn cuộc tình đẫm đắm say
Chẳng phải ôm sầu cho cạn vở
TUỒNG ĐỜI DẪU KHÓ NGUYỆN TRÒN VAI!
Phan Tự Trí
HOWPJ HOAJ :
THỎA
MỘNG
(Lộc lư ngũ bộ)
I
Hương thề gửi gió thoảng bờ vai
Lối mộng chơ vơ một dấu hài
Ngắm bóng trăng tà, đêm chiếc lẻ
Đong mùa lá rụng, nỗi bi ai
Cung đàn lạc phím ru hồn lạnh
Giấc điệp sầu mi vẽ nét phai
Lặng lẽ phòng khuê ngồi đối cảnh
Ba sinh há ghẹo đến bao dài?
II
Ngóng bước người đi khuất dặm dài
Hương thề gửi gió thoảng bờ vai
Màu trăng quan tái choàng sương bủa
Vó ngựa đăng trình cuốn bụi bay
Mộng chạnh niềm riêng vàng đá nát
Canh tàn gối lẻ lửa hương phai
Xuân qua mấy lượt trên môi úa
Một gánh tương tư vẫn nặng hoài.
III
Chân mây cách trở vấn vương hoài
Dõi cánh buồm xa ngóng đợi ai
Giọt lệ trào mi nhòa khóe mắt
Hương thề gửi gió thoảng bờ vai
Đà nghe nhạc trỗi ru êm mộng
Lại ngóng người về sưởi ấm tay
Chợt ánh tà dương đà phủ tím
Ngùi trông bóng đổ lối tương lai.
IV
Vẫn cứ tin rằng mộng thái lai
Dù bao sóng dữ mãi giăng bày
Thây lời nguyện cũ phơi mưa nắng
Mặc cánh hoa xưa rụng nhụy đài
Chữ hẹn chờ ai chung bóng nguyệt
Hương thề gửi gió thoảng bờ vai
Thềm xuân vẫn thắm hoa năm trước
Bướm lại say mê thỏa những ngày.
V
Niềm mong đã đến với bao ngày
Mộng cũ chung đường xiết nắm tay
Tựa nắng thêm ngời soi vạn nẻo
Dường hoa mãi thắm tỏa muôn loài
Khơi hương cuộc ái càng trao đắm
Nối đuốc men tình lại chuốc say
Nhắc chuyện lòng xưa …cùng bẽn lẽn
Hương thề gửi gió thoảng bờ vai.
Nguyễn Gia Khanh
CŨNG HỌA :
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Hồn anh dõi bước mộng duyên hài
Mây vương lụa trắng nâng tà áo
Gió dệt tơ vàng cuốn bóng ai
Lãng đãng trời chiều còn thắm sắc
Rỡ ràng nắng đẹp chửa tàn phai
Mơ làm cánh bướm bay vơ vẩn
Cạnh suối huyền mơ mãi thả dài
Theo chân suốt cả mấy năm dài
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Ước được hai ta chung lối bước
Cầu cho đôi bướm một đường bay
Mắt trong góp cả trời xanh biếc
Môi thắm đong đầy nắng khó phai
Ý hợp tâm đầu duyên đã định
Mai sau một dạ có nhau hoài
III
Từ thủa bên nhau cứ nhớ hoài
Trời ban hạnh phúc chẳng riêng ai
Thương yêu vì nụ cười khoe sắc
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Tần tảo không màng phơi nắng gió
Bôn ba chẳng quản lấm đôi tay
Suối ngà vén khéo thôi buông thả
Tà áo thu hồi hết vãng lai
IV
Đồng tâm hợp sức dựng tương lai
Nguyệt lão tiên ông đã đặt bày
Cứ ngỡ mơ treo nơi ngọc điện
Chẳng ngờ họa giáng chốn gương đài
Đau thương vị bóng mây giăng lối
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Còn lại thời gian đi chậm lắm.
Dù mau ba vạn sáu ngàn ngày
V
Kề cận bên em vẫn mỗi ngày
Sót sa nhặt tóc rụng trên tay
Mượt mà thủa ấy không cùng loại?
Xơ xác hôm nay chẳng khác loài.
Thôi thế phân ly đời mộng thắm
Đoạn đành giã biệt cuộc mơ say!
Từ đây đôi ngả anh luôn nhớ.
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai.
Thanh Hòa
CŨNG HỌA :
CÒN ĐÂU TÓC THỀ .
(Thể Lộc Lư)
I
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Hồn anh dõi bước mộng duyên hài
Mây vương lụa trắng nâng tà áo
Gió dệt tơ vàng cuốn bóng ai
Lãng đãng trời chiều còn thắm sắc
Rỡ ràng nắng đẹp chửa tàn phai
Mơ làm cánh bướm bay vơ vẩn
Cạnh suối huyền mơ mãi thả dài
II
Theo chân suốt cả mấy năm dài
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Ước được hai ta chung lối bước
Cầu cho đôi bướm một đường bay
Mắt trong góp cả trời xanh biếc
Môi thắm đong đầy nắng khó phai
Ý hợp tâm đầu duyên đã định
Mai sau một dạ có nhau hoài
III
Từ thủa bên nhau cứ nhớ hoài
Trời ban hạnh phúc chẳng riêng ai
Thương yêu vì nụ cười khoe sắc
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Tần tảo không màng phơi nắng gió
Bôn ba chẳng quản lấm đôi tay
Suối ngà vén khéo thôi buông thả
Tà áo thu hồi hết vãng lai
IV
Đồng tâm hợp sức dựng tương lai
Nguyệt lão tiên ông đã đặt bày
Cứ ngỡ mơ treo nơi ngọc điện
Chẳng ngờ họa giáng chốn gương đài
Đau thương vị bóng mây giăng lối
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai
Còn lại thời gian đi chậm lắm.
Dù mau ba vạn sáu ngàn ngày
V
Kề cận bên em vẫn mỗi ngày
Sót sa nhặt tóc rụng trên tay
Mượt mà thủa ấy không cùng loại?
Xơ xác hôm nay chẳng khác loài.
Thôi thế phân ly đời mộng thắm
Đoạn đành giã biệt cuộc mơ say!
Từ đây đôi ngả anh luôn nhớ.
Lưu luyến bởi làn tóc phủ vai.
Thanh Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét