Kẻ sống phải ăn;
Người ăn hòng sống.
Luật mất còn xưa nay vẫn vốn;
Lẽ sinh tử kim
cổ phải theo.
Kẻ phong lưu thế tục , mỗi bữa bữa thỏa thuê trứng cá, bò
heo;
Người khổ hạnh tu hành, hằng ngày ngày chay tịnh cơm mè, rau đậu.
Chỉ tử thi thôi chẳng
ăn chẳng nhậu;
Rõ đá tảng mới không uống không xơi.
Ăn để nạp chất bổ chất bồi;
Uống là sung đồ dinh
đồ dưỡng.
Nhầm thứ ôi mốc thiu ,
làm sao sức vượng;
Trúng đồ phế toan độc
, ắt chuốc vạ nguy.
Ác nghiệt lắm, từng
nhiều kẻ lăn chết tức thì;
Đau thương thay , đã bao người ôm bệnh âm ỉ.
Bởi độc tố nằm vùng trong món ăn hảo vị;
Do ác nguyên núp kín giữa đồ uống nồng hương.
Giờ thì hóa chất nguy , độc
nhan nhản khôn lường;
Nay lại hàng ngoại giả gian
, tràn lan khó kiểm.
Cánh cửa khẩu toang toang , chất độc ào ào vượt tuyến;
Dải Biên phòng toác toác , đồ nguy lũ lũ băng rào.
Kẻ bán chẳng phải rao
;
Người mua đâu cần hỏi.
Thoải mái âm thầm nhập thành về nội;
Thong dong lan tỏa vô xóm tới làng.
Nông dân thả cửa , bơm xịt vườn ruộng cây xanh;
Chuồng trại tha hồ, chích nhồi thú nuôi gia súc.
Bún - phở - miến - mì
, tẩy trắng tẩm dai ngắm mướt;
Giá - măng - bánh -
trái , nhuộm màu phù thuốc trông mê.
Nay một món báo chí lật tẩy tung hê;
Mốt vài đồ phóng viên điều tra la hoảng.
Lại loảng xoảng , ra quân
tra quản;
Cùng ì xèo , lên tiếng trấn an.
Bắt mụ kia trét đất khoai Tàu phạt vài triệu vài trăm;
Vồ lão nọ ướp ngâm
thịt thối thu mấy cân mấy tấn.
Ít ngày dân tình lắng
lắng lo lo , chẳng dám xơi dám nhắm;
Dăm tháng thiên hạ quên quên tảng tảng , lại liều nuốt liều ăn.
Thế là:
Kẻ kẻ điềm nhiên
thoải mái trộn pha chế biến , bán khắp cùng hang;
Người người tĩnh tọa
ung dung ướp trộn nấu xào , chào tràn tận ngõ.
Kia bà ngày ngày tẩm lưu
huỳnh gốc măng , miệng vẫn nam mô đều tay gõ mõ;
Nọ chú bữa bữa pha
phoọc môn bánh phở , lòng chăm hỉ xả
rộng bạc thi ơn .
Chủ lò bún lò phở , mời bún mời phở chay mồm;
Chủ quán táo quán nho, thấy táo thấy nho đóng miệng.
Đâu phải ngu ngơ không hiểu chuyện;
Rõ là láu lỉnh
giả khờ ngây
Bộ phận sát nhân đã hóa không nhỏ , chẳng chút chùn tay ;
Tập đoàn đoạt mạng dần thành rất to , không phần rứt dạ.
Đúng là :
Giết người mà vô vạ;
Hạ độc vẫn yên hàn.
Bởi chưa thấy tội nhân mưu xảo nào bị xử giam;
Cũng chửa nghe thủ phạm làm gian nào phải tống ngục.
Tôi ngày ngày nhũn chịu quyên sinh , bằng cơm bằng nước;
Anh bữa bữa đành cam tự tử , qua lưỡi qua răng .
Ai ai mãi nỡ bất nhân;
Kẻ kẻ sao còn vô đức
?.
CAO
BỒI GIÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét