NGÕ VẮNG TRƯA HÈ
Nắng hong ngầy ngật giấc
trưa lơi
Vút ngọt lời ru ,mẹ hớ ời
Bông giấy hồng tươi bừng
sắc nở
Hoa giun thơm nhẹ thoản hương mời
Tơ trời lãng đãng gầy cơn
ngủ
Giọng yến dặt dìu thắm giấc
ngơi
Tiếng gót chân ai hòa nhịp
võng
Thanh trong ngõ vắng ,dịu
hồn người.
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
TRƯA HÈ
Gió lượn trưa hè trút lả lơi
Nôn nao kẽo kẹt võng ơi ời
Giấc nồng yếm trễ như thầm nhắc
Môi thắm vai xuôi những gọi mời
Bồng đảo đôi gò sương hết ngậm
Đào nguyên một lạch suối nào ngơi
Giật mình thiếu nữ chừng e thẹn
Giọt nắng qua hiên gửi tiếng người.
PHAN TỰ TRÍ
ĐỒNG HỌA :
BÁN THÂN
( Một Thời Khó Quên )
Nài nỉ bằng lời thật lả lơi
Vang vang rộn rã giọng ơi
ời
Dung nhan sao lại đem rao
bán ?
Thân xác vì đâu phải gọi
mời ?
Hẳn đã không còn gì tạm
sống ?
Hay là mất hết chốn cư ngơi
?
Nên đành thí mạng cho Trời
Đất ?
Rồi cũng qua thôi một kiếp
người ? !
Thục Nguyên
CÙNG HỌA :
NGHE
RU CHỢT NHỚ...
Nắng
hạ bần thần...việc chửa lơi...
Chợt
nghe gió thoảng giọng ơi...ời...
Xao
lòng...nhớ tiếng ru thơ ấu.
Ấm
dạ ! tưởng tay vỗ nhẹ mời.
Đông
lạnh ủ thân cho trẻ ngủ.
Nắng
nôi quạt mát giấc thơ ngơi.
Mênh
mông biển cả...ân tình Mẹ!
Tất
cả cho con xứng vóc người !
Trần
Lệ Khánh (24-04-2016)
TIẾP
HỌA :`
TRƯA HÈ
Nóng nực trưa hè giấc ngủ
lơi
Nhớ thời thơ ấu mẹ ru ời
Lặng im khung cảnh mưa hằng
đợi
Phăng phắc hàng cây gió gọi
mời
Xót dạ rứt ray niềm rối rắm
Chao lòng ngao ngán nỗi
buồn ngơi
Rứt ray trăn trở vì khao
khát
Trời phụ lời mong của kiếp
người.
Liêu Đình Tự
HỢP HỌA :
TRƯA HÈ
Trong buổi trưa hè giấc ngủ lơi
Nàng đong đưa võng miệng ru ời
Nắng qua trước ngõ miên man lướt
Gió thoảng bên hiên thủ thỉ mời
Trầm mặc vầng mây lờ lững đợi
Mơ màng ánh mắt chập chờn ngơi
Không gian chìm đắm trong cơn mộng
Ẩn hiện lung linh bóng một người...
Sông Thu
CŨNG HỌA :
TĨNH LẶNG TRƯA HÈ
Nhịp cùng câu hát mẹ à ơi\
Thích thú rung cành gió chẳng lơi.
Rẻ quạt xuống đường xòe cánh múa
Sen hồ phơi nhị gửi hương mời.
Nửa ngày tất bật hồn dầu dãi
Mươi phút thư nhàn vía nghỉ ngơi.
Tĩnh lặng trưa hè nơi xóm vắng
An sinh bình dị biết bao người .
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA :
PHẬN LÀM CON
Cu gù trưa nắng khó buông lơi
Hoài niệm lời ru nhẹ “á ời…”
Ong óc tiếng gà vang xóm tĩnh
Kẽo cà âm võng dịu hồn ngơi
Nhớ thời nhõng nhẽo thu lòng mẹ
Đến tuổi trầm tư ngẫm phận người:
Tiền bạc khôn đền ân phụ mẫu
Gì hơn… tôn tử biết thưa mời!
25-4-2016.
Đoàn Đình Sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét