VẠN CỔ SẦU
Tan tác niềm riêng dạ réo sầu
Lưỡi trăng ngửa mặt thấu chi
đâu
Men không tát cạn nguồn cơn
khổ
Rượu chỉ đong tràn nỗi bể dâu
Tìm nhớ, mượn hình nơi bóng
cũ
Ru an, vay lệ chốn kinh cầu
Cành đào sót nụ, buồn xuân
khứ
Đếm mãi đêm say, chất mối nhàu
!
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
VẠN CỔ SẦU
Thầm trách ai gieo vạn cổ sầu
Mây vờn bóng nguyệt lạc về
đâu
Đêm khuya dai dẳng niềm thao
thức
Sáng sớm xáo xào chốn bãi dâu
Nhắn bạn còn hăng đơm mộng
ước
Ngẫm mình đã mỏi chẳng mong
cầu
Ai hay nhớ lại thời son trẻ
Thoáng chốc mà đầu đã hóa
phau !
Văn Nguyên
ĐỒNG HỌA :
CÓ TỪ ĐÂU
Vương vấn trong thơ vạn cổ sầu
Nỗi buồn truyền kiếp gốc từ đâu.
Ngày xưa chừng lắm đời tang hải
Thời mới đâu nhiều chuyện biển dâu.
Dẫu có vướng đây sao đấy chịu
Bận chi mắc nớ khiến ni cầu.
Xã hội hiện giờ đà khác trước
Vò thêm chi mãi để tim nhàu !
Trần Như Tùng
CÙNG HỌA :
DỰ ÁN TREO
Vườn xưa, thôn cũ chẳng còn đâu
Dự án trùm lên, cảnh nát nhàu
Đất bạc, ruộng vàng đầy hoang phế
Tình làng, nghĩa xóm nặng tâm sầu
U hoài lắng đọng không sao trút
Nuối tiếc trôi đi chẳng thể cầu
Ích nước, lợi dân, nào thấy tỏ
Trải buồn bãi bể với nương dâu.
8-11-2015.
Đoàn Đình Sáng.
TIẾP HỌA :
MẢNH GIẤY NHÀU
Như chiếc thuyền con giữa bể sầu
Sóng nhồi, gió dập biết về đâu ?
Trời còn đày đọa mang đau khổ
Tằm vẫn miệt mài trả nợ
dâu
Đã tủi tấm thân nhiều khắc nghiệt
Càng buồn định mệnh quá cơ cầu
Cho dù phấn đấu không nao núng
Kết cuộc nào hơn mảnh giấy nhàu !?
Thục Nguyên
HỢP HỌA :
HY VỌNG
Đêm khuya sương lạnh cảnh
đeo sầu
Mưa tủi trăng buồn thấm đến
đâu
Nỡ để huê tươi đành héo nát
Làm cho chỉ thắm phải xơ
nhàu
Đã qua chăm bẵm mơ cùng
mộng
Giờ đến siêng năng thỉnh
với cầu
“Chớ nghĩ xuân tàn hoa rụng
hết” *
Mong ngày bãi bể hóa nương
dâu.
PHAN TỰ TRÍ – 10/11/2015
*Thơ
của Mãn Giác Thiền Sư
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaXin có bài họa muộn:
Trả lờiXóaHY VỌNG
Đêm khuya sương lạnh cảnh đeo sầu
Mưa tủi trăng buồn thấm đến đâu
Nỡ để huê tươi đành héo nát
Làm cho chỉ thắm phải xơ nhàu
Đã qua chăm bẵm mơ cùng mộng
Giờ đến siêng năng thỉnh với cầu
“Chớ nghĩ xuân tàn hoa rụng hết” *
Mong ngày bãi bể hóa nương dâu.
PHAN TỰ TRÍ – 10/11/2015
*Thơ của Mãn Giác Thiền Sư