TRƯƠNG CHI – MỴ
NƯƠNG
Một khúc nhạc tình réo rắt ngân
Như xa văng vẳng lại như gần
Chèo khua lấp lánh dòng sông bạc
Nước gợn xôn xao đợt sóng ngần
Kẻ ở thuyền nan tim thổn thức
Người nơi gác ngọc dạ bâng khuâng
Trớ trêu hoàn cảnh đầy ngang trái
Tiếng sáo buồn gieo vỡ ánh trăng…
Phương Hà
XIN HỌA:
TÌNH SẦU
Xuôi dòng
tiếng sáo dặt dìu ngân
Réo quyện
mơ duyên chẳng thể gần
Hàn sĩ vời
xa tuồng vạn lý
Kim chi cách trở đến vô ngần(*)
Khiến nàng quặn dạ ân cùng
hận
Làm khách nao lòng bâng với
khuâng
Giọt lệ muộn
màng thương bóng cũ
Xẻ hồn ai vỡ giữa đêm trăng!
CAO BỒI GIÀ
20-06-2016
(*)Kim chi ngọc diệp: cành vàng lá ngọc
ĐỒNG HỌA:
NỖI SẦU MỴ NƯƠNG
Cô hồn gửi tiếng sáo đưa ngân (*)
Khiến kẻ ngày xưa luống ngại ngần
Một khối tình đơn người hóa ngọc
Từng đêm khúc tủi mộng hờn trăng
Bên sông ngóng bạn thuyền ngơ ngác
Dưới mộ ôm sầu nỗi trống khuâng
Mộng đã tàn phai hình vẫn thoảng
Ngàn năm...chuyện cũ ngỡ như gần.
Nguyễn Gia Khanh
(*) Truyền
thuyết: Sau khi bị Mỵ Nương từ chối tình yêu, Trương Chi sầu mà chết và xác hóa
thành khối pha lê trong suốt, người ta đem gắn nó lên thuyền cũ của Trương Chi.
Cha Mỵ Nương thấy đẹp mua về và sai thợ làm thành một chiếc chén uống trà. Mỵ
Nương thấy lạ xin dùng thử. Nhưng vừa rót trà vào, nàng thấy trong chén trà
hiện lên hình bóng Trương Chi, tức thì tiếng sáo năm xưa hiện lên như than như
trách. Mỵ Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng
rơi xuống chén và chiếc chén tan ra thành nước.
CÙNG HỌA:
TÌNH SI
(Họa 4 vần)
Thuyền ai thánh thót sáo vang ngân
Ôm mối tình si ước được gần
Ngẫm kiếp cơ hàn luôn trách phận
Trông lầu khuê các chỉ mơ ngần!
Tương tư gánh nặng đành quay gót
Da diết tim nồng mãi xót thân!
Mang gửi tuyền đài bao luyến nhớ…
Sông buồn vắng bạn chỉ mình trăng!
Như Thu
TIẾP HỌA:
TIẾNG SÁO TRƯƠNG CHI
Dật dờ nỗi nhớ điệu thương
ngân
Réo rắc niềm đau vọng lại gần
Giọt thảm nỉ non tình héo hắc
Cung sầu tức tửi dạ tần ngần
Lời than hẩm phận dang cùng
dở
Luống xót não lòng bâng với
khuâng
Tiếng sáo trút bao dòng oán
hận
Đường đời u ám mịt mờ trăng.
Liêu Đình Tự
HỢP HỌA:
XƯA CÓ ANH TRƯƠNG CHI
Câu chuyện tình xưa có sức ngân
Cao sang thấp kém khó nên gần.
Chàng Trương bến nước người đen đúa
Nàng Mị lầu tây chốn sáng ngần.
Tiếng sáo vang lên mê tít dạ
Bóng hình nhìn thấy tắt liền trăng
Con thuyền bi thảm chìm âm sắc
Nghe kể bâng khuâng cứ mãi … khuâng
Trần Như Tùng
CŨNG HỌA:
TIẾNG SÁO
NGÀN XƯA
Tiếng sáo ngàn xưa vẫn mãi ngân
Thuyền tình xa táp tưởng như gần
Mối tình vô vọng sầu da diết
Chén ngọc tương tư dạ tiếc ngần
Trằn trọc bao đêm, liều mạng yểu
Ngậm ngùi đôi phút, ứa lệ khuâng
Thiên thu giấc mộng đành dang dở
Còn mãi dư âm dưới bóng trăng.
Văn Thanh
ĐỒNG HỌA:
KHỐI TÌNH
Tiếng sáo bổng trầm mãi vọng ngân
Tình xa rón rén quyện mơ gần
Thuyền con giữa sóng nào tơ tưởng
Lá ngọc khuê trung cũng ngại ngần
Bát ngát trùng khơi,lòng đã ngát
Bâng khuâng đất thẳm,trí càng khuâng
Người đâu gặp gỡ...duyên mành đứt
Một khối tuyền đài,một bóng trăng !
Lý Đức Quỳnh
CÙNG HỌA:
NỖI BUỒN TRƯƠNG CHI
Tâm sự sầu đau gửi sáo ngân
Khi cao khi thấp có khi gần
Mênh mang hận tủi duyên đen bạc
U uẩn đơn côi phận ngại ngần
Gác tía đà thôi ngơ với ngẩn
Thuyền khoang vẫn mãi bâng cùng khuâng
Giọng khan, tiếng lịm,vì sao rụng
Hoá đá tình ai kết dưới trăng .
Thanh Hòa
TIẾP HỌA:
TÂM SỰ TRƯƠNG CHI
Họa bốn vần
Nhớ nàng, tiếng sáo chẳng
buồn ngân
Thoang thoảng mùi hương cứ ngỡ gần
Thuyền nhỏ... lòng ta còn thổn thức
Lầu vàng...người ngọc có băn khoăn?
Sông sầu phản chiếu thân đen đúa
Mắt tủi tuôn rơi lệ trắng ngần
Trời hỡi đoạ đày chi kẻ xấu
Bẽ bàng duyên nợ- ngậm ngùi trăng !
Thy Lệ Trang
Thoang thoảng mùi hương cứ ngỡ gần
Thuyền nhỏ... lòng ta còn thổn thức
Lầu vàng...người ngọc có băn khoăn?
Sông sầu phản chiếu thân đen đúa
Mắt tủi tuôn rơi lệ trắng ngần
Trời hỡi đoạ đày chi kẻ xấu
Bẽ bàng duyên nợ- ngậm ngùi trăng !
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét