Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

NGẮM CÕI TRĂM NĂM


NGẮM CÕI TRĂM NĂM

 

Nghiêng nghiêng vạt dốc ngắm trăm năm

Đủ vị chua cay   chốn bụi trần

Nấc nghẹn môi cười bao ảo  thực

Tròn xoe mắt  dõi lắm thăng trầm

Dưng không khổ đọa, dưng không biếm

Chợt mộng đời vầy, chợt mộng châm

Xấp ngửa bàn tay hoài cố gắng

Buồn sao vết sẹo chit chi hằn!

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA :

 

BUÔNG XUÔI

 

Nhẩm cuộc nhân sinh thảy bấy năm

Là bao gánh nặng chốn phong trần

Dư đeo trĩu cổ gông cay đắng

Đủ réo đầy tai khúc bổng trầm

Nín khóc mà quên lời muối xát

Gượng cười để lảng nỗi kim châm

Ngày mai sỏi đá ta nằm lại

Giữ nữa làm chi chữ oán hằn !

 Nguyễn Gia Khanh

 

ĐỒNG HỌA:

 

VẾT HẰN NĂM THÁNG

 

Vất vả thăng trầm với tháng năm

Cũng qua sắp hết quãng đường trần

Mắt mờ tắt lịm tia hy vọng

Môi tái im khan giọng bổng trầm

Mộng ước tan dần như khói toả

Niềm đau buốt nhói tựa kim châm

Nhìn lui, cỏ phủ đầy gai góc

Ngó tới, dọc ngang vết lún hằn.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA:

 

CHIÊM NGHIỆM

 

Liệu còn chiêm nghiệm được bao năm?

Tuổi tác trôi trên nếp trán hằn

Thời thế vẫn dư điều trái ngược

Nhân gian chẳng thiếu nỗi u trầm

Đừng mong dạo bước miền tiên cảnh

Chớ ước ly thân cõi tục trần

Phó mặc cho đời mà gắng sống

Nguồn vui lục ở nụ cười châm.

31-5-2016.

Đoàn Đình Sáng.

 

TIẾP HỌA :

 

HÀM BÁCH TUẾ

 

Nào ai chỉ muốn chín nhăm năm

Cửa miệng tròn trăm đạt tới trần.

Đủ vị ngọt chua vương dấu luyến

Đủ mùi thơm thúm dạo cung trầm

Vẫn cười móm mém nghe lời chúc

Vẫn hét phều phào thấy tiếng châm.

Để được lưu danh hàm bách tuế

Làm sao đếm hết những cua hằn .

Trần Như Tùng

 

HỢP HỌA :

 

NỖI NIỀM

 

Bôn ba Mỹ quốc đã bao năm

Cuộc sống tưởng đâu được thoát trần

Bụng chỉ toàn rau nghe lửng lửng

Đời tuy lặng gió vẫn trầm trầm

Thương về Đất Mẹ lòng như cắt

Nhớ đến Quê Cha dạ tợ châm

Ký ức xa xưa dần trở lại

Niềm đau biệt xứ vết còn hằn

Thục Nguyên

 

CŨNG HỌA :

 

VẾT HẰN

Cho dẫu ngàn năm hay vạn năm
Khói sương mờ mịt chốn dương trần
Lợi danh nhòa nhạt làn mây trắng
Sinh tử buồn tênh tiếng khóc trầm
Mấy kẻ ung dung cung nhạc trổi?
Bao người thong thả chén trà châm?
Gương soi ảnh cũ còn rưng lệ
Chằng chịt đường tay những vết hằn!
Thy Lệ Trang

 

ĐỒNG HỌA:

 

NỖI ĐAU


Một đời vui sống được bao năm

Dám hỏi nào ai thoát lụy trần
Bởi lẽ toàn dân còn tức tưởi
Tại vì cả nước vẫn u trầm
Nghĩ ra dạ buốt như gươm chích
Nhớ tới lòng đau tựa giáo đâm
Số lỡ sanh nhằm thời quốc nạn
Lằn roi rách thịt mãi in hằn.

Thanh Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét