Banh ngươi mà ngắm họ khoe nghèo
Quần áo mờ trong suốt
vẻo veo
Hụt vải ả phơi đùi, ló ngực
Thiếu tơ nàng hở rốn lòi eo
Có khi thảm hại trần như nhộng
Lại lúc kinh hồn lõa tựa heo
Lạnh lẽo còn vui cười sướng hỉ
Kẻ bần thực sự chả tài theo !
. CAO
BỒI GIÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét