Ngứa ngáy vào đây
chớ ngại ngần
Kéo dao mỗ sửa
chẳng bần thầnĐáo lai tận thị đàn quan khách
Thứ khứ ưng vô tạo thủ nhân (*)
Tóc rậm đừng lo này vững bụng
Râu dầy chớ ngại cứ an tâm
Dùng dằng chi để mang đầu xụ
Một nhoáng là thành bậc khách tân
Bóng Tà Dương
(*) Đến
đây đều là khách bỏ mũ, khi ra chắc không người gãi đầu –câu đối của Đống Bang
Đạt đời Thanh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét