ÔI PHẾ TÍCH
Ngơ ngẩn chuông rơi tiếng gợi sầu
Gác vàng cô lạnh mốc rêu nâu
Mơ mơ dốc vắng , chiều tan bóng
Nhạt nhạt nền hoang, nắng tắt mầu
Hè hội, đông vui bao thuở trước
Điêu tàn, hiu quạnh bấy đời sau !
Dương gian kim cổ, xưa nay thế
Phế tích trơ mình nỗi bể dâu.
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
ĐIỂM XUYẾT
Hè đến ve kêu rả rích sầu
Có chi vương víu mắt nhung
nâu
Sân trường lặng lẽ - buồn hiu
dấu
Áo trắng hồn nhiên - lộng lẫy
màu
Ngày tháng rong chơi miền đất
lạ
Dư hương còn đọng những ngày
sau
Thiên nhiên xinh đẹp xanh
tươi quá
Điểm xuyết cho đời mọng sắc
dâu
Hồng Phượng
ĐỒNG HỌA:
THĂM VIỆN
BẢO TÀNG
Ngắm xem cổ vật bỗng dưng sầu
Những thứ trưng bày đen, xám, nâu
Câm lặng nằm im phơi mặt
trước
Âm thầm rên rỉ khóc bên sau
Linh hồn đất nước phai tinh túy
Văn hóa quê hương đổi sắc màu
Giá có chân đi, chui xuống đất
Khỏi nhìn bãi bể hóa nương dâu.
Sông Thu
CÙNG HỌA:
VÀO DĨ VÃNG
Thế sự thăng trầm bể với dâu
Phá xây , lên xuống trước cùng sau
Biết bao cảnh trí từng khoe sắc
Chả mấy thời gian đã đổi mầu
Một dạo tưng bừng xanh trắng đỏ
Một hồi ngạo nghễ tím vàng nâu.
Tang thương hồn phách vùi hoang thổ
Bao khách du qua phảng phất sầu .
Trần Như Tùng
TIẾP HỌA:
CHỚ TƯỞNG
Công trình ai lạ chẳng đeo sầu
Qua đỏ mà nay trở xỉn nâu
Mới đó xây thô đà đổ cốt
Vừa xong tô trát vội phai mầu
Vội mừng vội chán muôn đời cũ
Để hận để buồn vạn kiếp sau !
Chớ tưởng trần gian ngu điếc cả
Đừng làm trên bộc với trong dâu !
PHAN TỰ TRÍ
CHỚ TƯỞNG
Trả lờiXóaCông trình ai lạ chẳng đeo sầu
Qua đỏ mà nay trở xỉn nâu
Mới đó xây thô đà đổ cốt
Vừa xong tô trát vội phai mầu
Vội mừng vội chán muôn đời cũ
Để hận để buồn vạn kiếp sau !
Chớ tưởng trần gian ngu điếc cả
Đừng làm trên bộc với trong dâu !
PHAN TỰ TRÍ