Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

CỐ HƯƠNG


CỐ HƯƠNG

 

Sông xưa tái ngộ,người xưa đi

Ký ức còn đây,có nghĩa gì

Lối cũ mây về miền cổ mộng

Vườn chiều gió giục bóng tà huy

Mắt thèm,mải miết bờ vô hạn

Môi khát,say sưa buổi tận kỳ

Những tưởng đã khô dòng biệt lệ

Thầm thì nhớ gọi,lặng nhòa mi

Lý Đức Quỳnh

 

BÀI HỌA:

 

NHỚ QUÊ…

 

Lửa đạn hung tàn đẩy bước đi

Tháng năm lặng lẽ lướt nhanh gì…

Hoài hương cau ngát trong mai sớm

Nhớ khói lam nhòa buổi tịch huy

Trí thả hồn quy từng mỗi khắc

Dạ mong chân đáo biết bao kỳ

Đời đâu chiều chuộng, nên đành… hẹn

Cuốc giục lời hờn, lệ ướt mi…

CAO BỒI GIÀ

22-05-2017

 

ĐỒNG HỌA:

 

HỒN QUÊ VẪN ĐƯỢM.

 

Sông cũ còn đây lúc bước đi...

Thời gian những tưởng chẳng còn gì.

Vẫn ngai thờ Tổ vương trầm ngát.

Vẫn dáng nhà xưa luyến bóng huy.

Gác gió án thư lưu giấy bút.

Vườn trăng bàn nước đặt cầm kỳ.

Trở về kỷ vật còn nguyên vẹn.

Tiếng gọi hồn quê,,,lệ ướt mi.

trần Lệ Khánh--21-5-2017.

 

CÙNG HỌA:

 

HÓA THẠCH NGẤN LỆ

 

Tảng sáng sương còn đẫm lối đi

Đã nghe loa gọi những câu gì

Dưới hiên chưa thỏa lời phu phụ

Trên trướng vừa ban lệnh chỉ huy

Rõ mới bừng vui niềm tác hợp

Mà nay ngơ ngác nỗi phân kỳ

Ngàn năm hóa thạch niềm vô vọng:

Ngấn lệ chia lìa quẹn ướt mi.

Phan Tự Trí

 

TIẾP HỌA:

 

TRƯỜNG ĐỜI

 

Sông vẫn trôi hoài, trẻ vẫn đi

Trách buồn cũng chẳng đổi thay gì

Sống trong mái ấm, tâm yên ổn

Ra giữa đường trần, trí phát huy

Gian khó giũa rèn lòng nhẫn nại

Chua cay loại bỏ tính kiêu kỳ

Mỗi lần vấp ngã, thêm can đảm

Thoát khỏi yếu hèn lệ đẫm mi.

Sông Thu

 

HỢP HỌA:

 

CHIỀU LẶNG

 

Thuở ấy ai đành lặng bước đi

Niềm xưa biết có vấn vương gì

Xuân vừa rụng cả mùa hoa úa

Hạ đã tràn đầy ánh nhật huy

Chốn cũ thuyền neo triền cổ độ

Đường xa kẻ ruổi mộng tân kỳ

Nhìn mây đã mấy chiều tan hợp

Chợt thấy cơn sầu đẫm ướt mi.

 Nguyễn Gia Khanh

 

CŨNG HỌA:

 

GỐC CỦA BUỒN ĐAU

 

Chẳng bợn trong lòng chuyện đến đi

Hơn thua ,được mất có là gì

Nuôi lòng hiền hậu càng gìn giữ

Dưỡng tánh ôn hòa mãi phát huy

Hào khí không nơi bình quá hạn

Tinh anh chẳng chỗ xét cùng kỳ

Cũng vì tam độc* thường xui khiến

Nên lệ đau buồn cứ ướt mi

Như Thị

(*): Tham, sân, si

 

ĐỒNG HỌA:

 

CHUYỆN LÀNG QUÊ

 

Quê mình gắn bó những gia huy

Ruộng đất đồi nương chúng muốn gì.

Gắng sức ươm trồng giành mãi thịnh

Chuyên tay cải tạo chớ quay đi.

Qua thời rau cháo nhiều ngu tối

Đến buổi lầu xe lắm diệu kì.

Ai đã rời xa còn luyến nhớ

Xin cùng hợp xướng đố rê mi !

Trần Như Tùng

 

CÙNG HỌA:

 

VỀ THĂM

 

Cảnh cũ, vườn xưa, chẳng thấy gì

Mây trời phiêu bạt tiễn người đi .

Lối mòn cỏ úa đây hoang vắng

Mái cũ tường rêu đâu ánh huy?

Buổi ấy khăn hồng ,...lời giã biệt

Hôm nào mắt ướt...lệ phân kỳ

Tìm về kỷ niệm ,còn chi nữa?

Độc tấu u hoài tiếng họa mi.

Thanh Hòa

 

TIẾP HỌA:

 

NHỚ HUẾ 

 

Quặn thắt đau lòng lúc bỏ đi 

Tha phương lưu luyến những điều gì 

Sông Hương lặng lẽ nhoà sương khói 

 Núi Ngự âm thầm nhạt sắc huy 

Đại Nội Sen hồng xinh đáo để 

Đông Ba Phượng đỏ đẹp ly kỳ 

Sân trường bạn cũ hoài in đậm 

Nhớ Mẹ mây ngàn lệ ướt mi 

Minh Thuý 

 

HỢP HỌA:

 

KHUYÊN BẠN

 

Người đi, ừ ...cứ để người đi

Luyến tiếc, than van có ích gì ?

Trước mặt vẫn còn vầng nguyệt rạng

Bên đồi chưa mất ánh dương huy

Cuộc đời ngẫm lại vui tươi quá

Thế giới nhìn quanh đẹp lạ kỳ

Trang điểm son hồng lên, bạn hỡi

Dại chi sầu lụy tím viền mi ?

Thy Lệ Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét