CHUYỆN LỎM Ở BỆNH VIỆN 2
Tại quầy thu viện phí của một
bệnh viện lớn ở TP. HCM, một bệnh nhân có dáng vẻ là một lão nông từ đồng bằng
sông Cửu Long, đang cố gắng vượt qua sự mệt mỏi để chất vấn cô thâu ngân :
_Cô ơi! Xem lại giùm Qua cái
hóa đơn viện phí này đi. Chắc là mấy cô tính lộn “gồi”…
Cô thâu ngân liếc mắt qua tờ
hóa đơn:
_Lộn đâu mà lộn. Tui tính rõ
ràng từng món rồi nè. Ông này làm mất thời giờ người ta quá…
_Trời ơi! “gõ gàng” là tính lộn
mờ,Cô tính tui tới 30 cái giường lận. Tui có nằm hết đâu!
__Ông này nói lạ! Nằm viện
một tháng thì người ta tính 30 giường là đúng rồi, còn thắc mắcgì nữa?
Nghe cô thâu ngân nói thế,
ông lão bực tức la to:
_Trời ơi! Mấy cô tính toán ăn
gian quá, suốt cả tháng nay tui nằm chưa tới phân nửa cái giường . Thằng nằm
chung với tui nó be con như Lý Đứcdzậy đó, còn tui thì thân như cá mắm , lúc
nào cũng bị nó chèn cho gần muốn “gớt” xuống đất. Thế mà bây giờ bắt tui trả đủ
cả giường là sao?
_Ờ Nhà Nước quy định thu thế
đó! Tui chỉ làm theo quy định mà thôi. Ông đừng kiện cáo làm chi vô ích…
Trước thái độ trơ tráo đó,
ông lão đành than thở:
_Thật khốn nạn, dịch vụ thì
như “kít”, mà thâu tiền kiểu cha thiên
hạ. Bóc lột cả những thằng bệnh hoạn sắp chết
… …
“gồi”: rồi; “gõ gàng”: rõ
ràng; “gớt”: rớt (kiểu phát âm của dân miền Tây.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét