BAY
Gửi lại đằng sau những nhọc
nhằn
Lên trời ta rũ bớt si sân
Cuộn mây để nắng về tươi tắn
Gỡ nghiệp cho tâm trở nhẹ nhàng
Bỡ ngỡ khắc tàn bên điện quảng
Lâng lâng giấc điệp giữa thềm trăng
Lụy phiền thoáng chốc rồi tan biến
Hỏi Cuội đi mô hỡi chị Hằng ?
Lên trời ta rũ bớt si sân
Cuộn mây để nắng về tươi tắn
Gỡ nghiệp cho tâm trở nhẹ nhàng
Bỡ ngỡ khắc tàn bên điện quảng
Lâng lâng giấc điệp giữa thềm trăng
Lụy phiền thoáng chốc rồi tan biến
Hỏi Cuội đi mô hỡi chị Hằng ?
Phan Tự Trí – 5/5/2016
XIN HỌA:
GỬI NỖI
Bao sự đời vây quá khó nhằn
Ngày trôi, đêm xuống gẫu cùng
trăng
Người chờ quá đỗi, hồn hoang
hoải
Mây khuất chao ơi cảnh nhỡ
nhàng
Đổi khắc mặt ngà xoa tấc
dạ
Sang canh ánh bạc dát quanh
sân
Đôi lời gửi gió vời cung
Quảng
Trút nỗi sầu tư với Nguyệt
Hằng…
CAO BỒI GIÀ
11-05-2017
ĐỒNG HỌA:
NGHIỆP
VIẾT
Nghiệp
viết rồi ra nhọc với nhằn
Cho
đời khổ lụy chứa đầy sân
Chọn
câu thâm thúy thì kêu . . hỡm
Gạn
chữ cao siêu lại bảo . . nhàng
Lắm
bữa tắt đèn xô cán bút
Nhiều
đêm trở gối ngó vần trăng
Văn
chương thi phú không hề giỡn
Kiệt
sức nằm queo liếc ả Hằng
Phạm Kim Lợi
CÙNG HỌA:
GỌI NGUYỆT
Điếc tai nghe mãi giọng cằn nhằn
Rảo bước ra ngồi ở trước sân
Ngẫm lại cuộc đời nhiều khốn đốn
Thương cho số phận cứ làng nhàng
Nốc ly rượu nặng tìm quên lãng
Vớ ngọn bút rè viết trối trăng
Ới nguyệt chờ ta bay đến nhé
An vui vĩnh viễn chốn cung Hằng.
Sông Thu
TIẾP HỌA:
Y NHƯ…
Vì thơ để vợ mãi cằn nhằn
Bởi đã tu rồi chẳng dám sân
Lắm lúc dường ngây ngồi ủ rũ
Nhiều khi tựa ngẩn nói làng nhàng
Đang đêm chả ngủ tay quờ bút
Đến bữa không thèm miệng gọi trăng
Giống kẻ điên rồ- nàng bảo thế
Y như lão Cuội mết cô Hằng !
Nguyễn Gia Khanh
HỢP HỌA:
TRỌN NGÀY...
Bỏ
đi bao nỗi nhọc cùng nhằn
Và
chuyện thế tình si với sân
Sáng
thưởng trà thơm thêm sảng khoái
Trưa
nghiên luận triết hết làng nhàng
Chiều
buông níu gió lên khuôn nguyệt
Tối
tới ngâm thơ vịnh dáng trăng
Dưới
tán đa cao rung nhạc lá
Nhưng
sao..? Vắng cuội gác cung hằng !
Trần Lệ Khánh--11-5-2017
CŨNG HỌA:
THƠ THẨN
Thơ thẩn nhiều hôm bị vợ nhằn
Mây vần vũ kéo, lúa nằm sân
Chưa thuyền cặp bến cùng an ổn
Để nước tới chân phải nhỡ nhàng
Lóng nhóng chờ mơ ngoài vũ trụ
Thòm thèm đợi mộng ở cung trăng
Gia bần tất tả không màng đến
Bái lạy mà chi cái bóng Hằng !
Lý Đức Quỳnh
ĐỒNG HỌA:
KHÔNG DỄ
Đường
đi bất kể nhọc hay nhằn
Cũng
chẳng phiền hà bị lấn sân
Phó
mặc cuộc đời nhiều khốn đốn
Cho
dù số phận có làng nhàng
Sao
đành hờ hững mây cùng nước ?
Mà
để lạnh lùng gió với trăng ?
Định
mệnh an bài nên chấp nhận
Dễ
nào trốn được chốn cung Hằng ?
Thục Nguyên
CÙNG HỌA:
ĐẰM THẮM
Đến
đi bình thản sợ ai nhằn
Tam
độc buông rồi vắng vẻ sân
Giữ
tánh trầm tư đừng đỏng đảnh
Gìn
tâm lặng lẽ bớt làng nhàng
Sáng
lên ngồi đợi soi màn nước
Chiều
xuống đứng chờ lượm bóng trăng
Chung
thủy như Hàn Mặc Tử ấy
Thơ
luôn đằm thắm giỡn cung hằng *
Như
Thị
*Ô
kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái
khuôn vàng dưới đáy khe
Hàn Mặc Tử
TIẾP HỌA:
CHỚ LIẾC MỤ HẰNG
Nhìn bạn bay lên thấy dễ nhằn
Vỗ mông ta nhảy bốc từ sân.
Đâu ngờ tiếp tục lao vun vút
Mà vẫn khoan thai thở nhịp nhàng.
Hào hứng phi qua rừng đỉnh núi
Vô tư lượn ngắm mái nhà trăng.
Chợt nghe Phật bảo dù tâm thiện
Cũng chớ cầm tay liếc Mụ Hằng .
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
ƯỚC ...
Mặc ai phương ấy cứ ưa nhằn
Gói lại cho tròn để trước sân
Thư thả ra vườn tâm thoải mái
Ung dung xuống chợ trí nhàng nhàng
Âm thầm giấy trải mơ tìm chữ
Tĩnh mịch đêm về thích ngắm trăng
Trà rót mình ên hồn chợt nghĩ
Ước ao bay bổng viếng cung Hằng.
Như Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét