CÓ MỘT NỖI ĐAU
(Thủ vĩ ngâm)
Có nỗi đau
nào sánh thế không ?
Sinh ra tám
đứa, sáu người khùng
Dây thừng mẹ
buộc chân con dại
Thuốc ngủ cha
dành kiếp chó xong
Xót cảnh thê
lương đè phận hẩm
Thương đời
nghiệt ngã giáng lưng còng
Than ôi ! thử hỏi trong nhân loại
Có nỗi đau
nào sánh thế không ?
Nguyễn Gia Khanh
XIN HỌA:
CÓ MỘT XỨ…TIÊN
(Thủ Vĩ Ngâm)
Xứ nào lắm nỗi khổ vầy không?
Bị bức dân đen muốn phát
khùng
Giữ đất, lính “quen
cànkiếp…mạt
Ra khơi, tàu “lạ” bắn đời
…xong
Nhiễm ô vô kể người cam hứng
Oan ức bao nhiêu kẻ bị còng
Che mắt, bịt tai quan chả
biết
Xứ nào lắm nỗi khổ vầy không?
CAO BỒI GIÀ
27-04-2017
ĐỒNG HỌA:
CẢNH KHỔ TRẦN GIAN
( Thủ vĩ ngâm )
Cảnh khổ trần gian có biết không ?
Mẹ già chăm sóc sáu con khùng
Nắng mưa dầu dãi, thân teo tóp
Gánh nặng bi thương, dáng vẹo còng
Chẳng nỡ lìa đời riêng kiếp hẩm
Muốn liều tự vẫn cả nhà xong
Hỏi người đương chức nơi vùng ấy
Cảnh khổ trần gian có biết không ?
Sông Thu
CÙNG HỌA:
GIỌT
LỆ LƯNG TRÒNG
(
Thủ vĩ ngâm )
Ai
ơi, có hiểu cảnh này không ?
Ngơ
ngác đàn con mấy đứa khùng
Gia
cảnh thế kia sao khỏi nhục
Cuộc
đời đã vậy cũng như xong
Anh
em kẻ giúp nồi cơm dẻo
Làng
xóm người cho mớ cá còng
Giọt
lệ lưng tròng nhìn cảnh ấy
Ai
ơi, có hiểu cảnh này không ?
Phạm
Kim Lợi
TIẾP HỌA:
CÁM
CẢNH...
(Thủ vĩ ngâm)
Một đời bạc phước ngẫm buồn
không ?
Sáu đứa con yêu mắc bệnh
khùng !
Xum họp gia đình mơ có thể ?
Xa lìa bọn trẻ đoán rằng xong
!
Thuốc đưa bà vợ thêm lời trối
Dây quấn đôi chân ngỡ chiếc
còng
Cám cảnh dương trần hoen ngấn
lệ !
Một đời bạc phước ngẫm buồn
không ?
Như Thu
HỢP HỌA:
QUAN TRÊN CÓ THẤU
(Thủ vĩ ngâm)
Quan trên có thấu khổ dân không?
Một mẹ già nuôi sáu đứa khùng
Sức yếu ngày qua còn mãi gượng
Hơi tàn phút cuối chết cùng xong*
Neo đơn giữ phận lòng chưa thỏa
Côi cút gìn thương bóng đã còng...
Tham nhũng tiền muôn bè lợi nhóm
Quan trên có thấu khổ dân không?
Lý Đức Quỳnh
CŨNG HỌA:
KÊU
GỌI...
Quý ngài cao cấp biết gì
không?
Mẹ góa nuôi đàn trẻ khật
khùng
Bảy chín nhọc nhằn đôi gánh
nặng
Một đời còm cõi tấm thân còng
Ông to bớt nhậu...cho là đủ
Bà lớn nhịn qùa...giúp cũng
xong
Xã hội đang trông chờ các bác
Qúy ngài cao cấp biết gì
không?
Thy Lệ Trang
ĐỒNG HỌA:
NHẤT ĐỊNH KHÔNG
(Thủ vĩ ngâm)
Nhất định quan trên sẽ nói không
Ăn trên ngồi trốc hóa ra khùng
Dân oan chửi mắng mà đâu ngượng
Chính phủ cù nhầy thế đã xong
Dám đếch đứa nào toan chống cự
Liền tì chúng nó lệnh cho còng
Tiền muôn bạc tỷ lòng vô đáy
Nhất định quan trên sẽ nói không.
Hạ Thái
CÙNG HỌA:
HỎI..?
Chính quyền nhà nước biết hay không..?
Xin giúp lão bà giúp kiếp khùng !
(Rút ruột nhiều tên chôm bạc tỷ
Đầy mâm bao kẻ nuốt tiền xong...)
Bần cùng một mẹ nuôi con bịnh
Điên dại sáu con dựa mẹ còng !
Nhà Báo lên trang nêu cảnh khổ...
Nhiễu điều gương phủ...cứu người không..?
Trần Lệ Khánh
TIẾP HỌA:
BỂ KHỔ MÊNH MÔNG
(Thủ Vĩ Ngâm)
Bể khổ mênh mông lấp nổi không !
Đau thương tang tóc dẫn nên khùng.
Mẹ đà kém sức làm nan được
Cha dẫu xuống mồ chết chẳng xong.
Ma quỷ hoành hành luôn tạo ác
Lê dân ngắc ngoải mãi mang còng.
Chỉ cười Di Lặc làm chi được
Bể khổ mênh mông lấp nổi không ?
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
DUYÊN
(Thủ Vĩ Ngâm)
Duyên từ kiếp trước phải vầy không ?
Chật tổ toàn sinh những dại khùng
Một thuở tham tàn chừng đã lắm
Bao đời tủi nhục chửa nào xong
Bao dung, rộng lượng thì thanh thản
Hiểm độc, căn cơ ắt khổ còng
Chớ hận chi đời, xem bản ngã. !
Duyên từ kiếp trước phải vầy không ?
Phạm Duy Lương
CŨNG HỌA:
MỘT PHẬN ĐỜI
(Thủ Vĩ Ngâm)
Thảm cảnh nào ai có biết không ?
Trời cao đoạ lạc những em khùng
Hét la...bà Mẹ nhìn đau nhục
Đập quậy ...ông Cha muốn chết xong
Bất dĩ cả nhà chờ bát gạo
Phải đành lũ trẻ đợi chân còng
Đau thương nghiệp nạn oan khiên gánh
Thảm cảnh nào ai có biết không ?
Minh Thúy
ĐỒNG HỌA:
KÊU TRỜI CÓ THẤU ?
(Thủ vĩ ngâm)
Kêu trời cao lắm thấu cho không:
Cả sáu người con chịu cảnh khùng
Tựa thú "dại dần" phơi kiếp tận
Như ma khôn hết rũ đời xong
Trước chồng khổ bám theo về hố
Nay vợ đau đeo mãi đến còng
Thà chết cả nhà mong giải thoát !
Kêu trời cao lắm thấu cho không ?
Phan Tự Trí
KÊU TRỜI CÓ THẤU ?
Trả lờiXóa(Thủ vĩ ngâm)
Kêu trời cao lắm thấu cho không :
Cả sáu người con chịu cảnh khùng
Tựa thú dại dần phơi kiếp tận
Như ma khôn hết rũ đời xong
Trước chồng khổ bám theo về hố
Nay vợ đau đeo mãi đến còng
Thà chết cả nhà mong giải thoát !
Kêu trời cao lắm thấu cho không ?
Phan Tự Trí