CHONG ĐÊM
Dở giấc nửa khuya dạ thấy buồn
Cơn buồn khó dỗ, thức chong luôn
Muỗi vo nỗi muộn u o vãi
Gió đệm âm sầu lách tách tuôn
Bóng nguyệt luồn khe rây ánh bạc
Thạch sùng tắc lưỡi tiếc tiền muôn
Đêm trường cô độc, lòng man mác
Ai thức thâu canh, có nẫu hồn ?
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
VÌ MỘT BÀI HỌA
Rạo rực đêm nay phảng phất buồn
Bài thơ khó họa mắt tươi luôn.
Nằm nghiêng phải trái eo lưng mỏi
Vục dậy đứng ngồi giọt lệ tuôn.
Trăng trốn đi đâu nương dã quỷ
Đóm mò vào đó gửi oan hồn.
Loay hoay viết trọn trời đà sáng
Nắng chiếu sương gieo lấp lánh muôn . .
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA:
MIÊN MAN
DẠ SẦU
Suy nghĩ miên man dạ nẫu buồn
Để rồi mất ngủ suốt đêm luôn
Đều đều trên vách, đồng hồ gõ
Tí tách ngoài hiên, giọt nước tuôn
Đời lúc xa hoa, khi chiếu rách
Người thân kiết xác, kẻ vàng muôn
Ngẫm ra tất cả đều vô nghĩa
Trống vắng hoang mang tận đáy hồn.
Sông Thu
CÙNG HỌA:
NIỀM ĐAU
Trăn trở chong đèn tới sáng
luôn
Đơn côi đối bóng dạ thêm buồn
Mênh mang lắm nỗi hờn đau réo
Quạnh quẽ nhiều niềm khổ lụy
tuôn
Mượn rượu tiêu sầu dù giảm
một
Tan men góp nhớ lại gia muôn
Nhủ lòng quên hết thôi ai oán
Sao vẫn dại ngây tựa mất hồn.
Thanh Hòa
TIẾP HỌA:
TIẾNG RAO ĐÊM
Chẳng
ngủ đêm tàn thức trắng luôn
“Cháo không…?” Quạnh vắng tiếng rao buồn
Áo manh đắp đổi mưa còn xối
Rau cháo qua ngày lệ mãi tuôn
Thiên hạ sang giàu bao vạn ức
Mà em nghèo rớt chẳng ngàn muôn
Suốt đời ướt cả bao giờ ráo ?
Để buốt trong ta tận đáy hồn.
PHAN TỰ TRÍ
HỢP HỌA:
SOI BÓNG
Đêm sâu bóng tối ủ ê
buồn
Giấc một, canh hai thức trắng
luôn
Gió thổi lao xao cành Trúc lả
Trăng soi lướt thướt giọt
sương tuôn
Nhớ bao kỷ niệm lòng đầy
ắp
Tiếc mấy chuyện xưa dạ chứa
muôn
Lối cũ xanh rêu sầu khép
kín
Tỉnh say ảo ảnh xoáy tâm
hồn
Minh Thuý
CŨNG
HỌA:
MƠ KHÚC TƯƠNG PHÙNG
Đêm đêm thức giấc
thoáng u buồn
Ngóng đợi tin sang
dã dượi luôn
Còn nhớ chiều xưa
dòng lệ rớt
Mãi nhìn quê cũ
giọt sầu tuôn
Tâm tư lắng đọng
nhiều hằng vạn
Tình cảm bồi hồi
cả mấy muôn
Cho đến một ngày
bao ước vọng
Niềm vui gặp
gỡ nhẹ tâm hồn
TRỊNH CƠ (Paris)
ĐỒNG HỌA:
THAN
THỞ...
Đâu chỉ mình Nương tử biết
buồn
Ta về ...thức trắng mấy trăng
luôn
Trời cao bàng bạc sương đêm
phủ
Đất lạnh chập chùng gió bão
tuôn
Thềm ngọc nhà nàng tơ gấm vạn
Lầu hoa phủ họ bạc vàng muôn
Còn đây lang bạt thân Hàn sĩ
Rượu tím vành môi đắng xé hồn
!
Thy Lệ Trang
CÙNG HỌA:
THƯƠNG
AI...
Chia tay dạo ấy nghĩ hơi buồn!
Canh cánh bên lòng luyến tiếc luôn!
Người nỡ quay đi niềm nhớ gọi
Anh về gom góp mảnh sầu tuôn
Chia tay dạo ấy nghĩ hơi buồn!
Canh cánh bên lòng luyến tiếc luôn!
Người nỡ quay đi niềm nhớ gọi
Anh về gom góp mảnh sầu tuôn
Đắng cay phận hẩm đâu tiền
triệu
Chua xót nhà nghèo chẳng bạc
muôn
Mơ tưởng cùng ai kề gối mộng
Để say giọng nói sắt se
hồn!
Như Thu
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaTIẾNG RAO
Trả lờiXóaChẳng ngủ đêm tàn thức trắng luôn
“Cháo không…?” bất chợt tiếng rao buồn
Áo manh đắp đổi mưa còn xối
Rau cháo qua ngày lệ mãi tuôn
Thiên hạ sang giàu bao vạn ức
Mà em nghèo rớt chẳng ngàn muôn
Suốt đời ướt cả bao giờ ráo ?
Để buốt trong ta tận đáy hồn.
PHAN TỰ TRÍ