Đêm vắng thanh âm ngấm lịm dần
Trăng non một mảnh ánh mong manh
Thuyền trôi chếch mũi như buồn tủi
Miệng ngoác cong vành tựa vãn than
Bách thảo cuồng đêm muôn lá thở
Nhân sinh say giấc chẳng ai màng
Thân treo độc bóng sầu da diết
Khuất lặn khi gà te tẻ vang!
CAO BỒI GIÀ
17-10-2016
BÀI HỌA:
CHẤP NHẬN
Vì nghèo, vất vả cũng quen dần
Ngủ cứ cuộn mình mảnh chiếu manh
Ngại rối tâm tư, không dám ước
Sợ phiền con cái, chẳng hề than
Đã đành hứng chịu nhiều ngang trái
Mới được thảnh thơi khá muộn màng
Thôi thế thì thôi ham hố nữa
Sá gì danh hão lại kêu vang ?
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA:
TẠO HÓA.
Nàng Nguyệt thượng tuần dáng mỏng manh
Thời gian ấp ủ phổng phao dần
Mười lăm, mười sáu, bao người ngưỡng
Hai bốn, hai nhăm, ít kẻ màng
Quy luật vòng quay, không oán thán
Chu kỳ tháng đổi, chẳng kêu than
Chúa Trời kiến tạo muôn tinh tú
Cần mẫn tuần hoàn, tiệt tiếng vang.
171016.
Đoàn Đình Sáng.
CÙNG HỌA:
DẤU XƯA
Thềm khuya nguyệt khuyết đã trôi dần
Sương thấm vai gầy đẫm áo manh
Chốn cũ thu đi mờ bóng nhạn
Đêm dài bếp ủ lạnh hơi than
Vần thơ trọn kiếp còn dang dở
Ngõ mộng riêng ta vẫn muộn màng
Giở phím đàn xưa tìm kỷ niệm
Nghe lòng võng động khúc òa vang.
Nguyễn Gia Khanh
TIẾP HỌA:
HƯƠNG PHAI...
Sương phủ mặt hồ trắng mỏng manh
Tàn đêm ...bóng nguyệt nhạt phai dần
Đàn gieo lầu vắng như đàn trách
Gió rít đồi xa ngỡ gió than
Tay nhớ bàn tay...còn bối rối
Dạ thương vạt áo...vẫn mơ màng
Thơ say, ý đẫm lời yêu cũ
Không khóc - mà sao tiếng nấc vang !
Thy Lệ Trang
HỢP HỌA:
CHIỀU VẮNG CÔ THÔN.
Tà dương mù toả, lối tan dần,
Mái khói lơ thơ, thả mỏng manh.
Đủng đỉnh về chuồng, trâu lắc mõ,
Lom khom lựa bếp, mẹ vào than.
Lũy tre tất bật, cò tìm tổ,
Bờ giậu thung dung, nhện buộc màng.
Vẳng tiếng hời ru, hòa lẫn gió,
Cô thôn tịnh lắng, gợi dư vang.!
Nguyễn Quang Chỉnh....
CŨNG HỌA:
ĐỪNG GHẸO TRĂNG NON
Tám chín treo lên sáng đẹp dần
Mười tư đã lớn áo đơn manh.
Dăm chàng thi sĩ đua ngâm vịnh
Mấy vị văn nhân lại thở than
Mơ gửi tâm hồn vào mộng thẳm
Mong giành nguyệt quế tạo danh vang.
Không vui Ngọc Thỏ qua vùng khuyết
Ai bảo già non cũng chẳng màng .
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA:
HẾT LÁ VÀNG
Rừng thu nắng nhạt đã phai dần
Lá rụng cành trơ chẳng áo manh
Vạc gọi xa xăm như nuối vọn
Suối reo róc rách tựa thầm vang
Mùa đi vội vã lời tê tái
Gió lộng phũ phàng tiếng thở than
Lá phủ đường mòn xen cỏ úa
Còn đâu sắc thắm gợi mơ màng
Thanh Hòa
Gió lộng phũ phàng tiếng thở than
Lá phủ đường mòn xen cỏ úa
Còn đâu sắc thắm gợi mơ màng
Thanh Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét