TA KHÓC TA
Nếu chết tôi đây cũng nấm mồ
Cũng thành mây khói, nắm
xương khô
Buông trôi phù lộc bao mê
muội
Bỏ hết hư danh lắm dại rồ
Một mảnh mây tơ chừng nhẹ
thoảng
Đôi làn khói mỏng hẳn lơ phơ
Cỏ xanh ai đắp giùm … đâu biết!
Thôi tự thương ta , giếng lệ
vờ !
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
MẶC KỆ
THÔI !
Thế cũng là may: chết có mồ
Còn hơn nhiều kẻ bỏ nằm khô
Có ham gì nữa, càng thêm quẩn
Chớ muốn chi hơn, dễ hóa rồ
Đời đã vô thường, thân giả tạm
Mộ rồi hư ại, cỏ phơ phơ
Ngày nay đang sống, đừng suy nghĩ
Cõi thế ngàn năm chỉ giả vờ !
Phương Hà
ĐỒNG HỌA:
MAI
LÀM CÁT BỤI
Ngày mai tất thảy rước xuôi mồ
Tất thảy như là đống cỏ khô
Mộng hết đá vàng xui dại dột
Đời thôi giông bão khiến điên rồ
Lợi danh ném xuống dòng chao đảo
Tình nghĩa hòa vào gió phất phơ
Một cuộc trăm năm nào mấy chốc
Thương nhau chớ chuốc chút men vờ.
Nguyễn
Gia Khanh
CÙNG HỌA:
HÃNH DIỆN
Xả thân non nước chẳng còn
mồ
Đại lộ kinh hoàng, bãi xác
khô
Sống bởi niềm tin, không
khuất phục
Chết vì lý tưởng, chẳng điên
rồ
Sông xưa xác giặc trôi lơ
lửng
Thành cổ ngọn cờ lượn phất
phơ
Một thuở tung hoành bao hãnh diện
Ngàn năm vinh hiển, phải đâu
vờ
Người Nay
TIẾP HỌA:
TƯỞNG NHƯ VỜ
Cuối cùng rồi cũng tới nhà mồ
Chẳng lẽ cam lòng chịu chết
khô ?
Đã biết buông xuôi thì mất
trắng
Sao còn chụp giựt đến điên rồ
?
Chi bằng bỏ thói ham hiềm
khích
Hoặc cứ lao đầu sống phất phơ
?
Ở cõi trần ai, ai tránh khỏi
?
Cuộc đời ngắn ngủi tưởng như
vờ
Thục Nguyên
Hợp họa:
THI THƠ
Thơ họa chạy theo mệt thấy mồ
Trời hè nóng bỏng cánh đồng khô
Dăm ba vần xướng hiu hiu mát
Năm sáu người đua vút vút rồ
Cõi tạm trần gian đầy lý thú
Bàn dân thiên hạ lắm điều vờ
Bằng lòng số phận lo chi lắm
Thơ rượu bên mình cứ phất phơ !
THIÊN HẬU
CŨNG HỌA:
MỖI KIẾP NHÂN SINH.
(Ngũ độ thanh)
Nào ai thoát phận phải chui mồ?
Sống tạm thôi mà, hãy phởn phơ
Dõi kẻ tham tiền, tâm ám muội
Xem người chuộng chức, não cằn khô
Trần gian xác thịt chồm bươn bải
Chốn mả hồn ma mãi vật vờ
Chết chẳng mang gì theo được nữa
Vì sao rượt đuổi phát điên rồ?
090816.
Đoàn Đình Sáng.
ĐỒNG HỌA:
THẾ THÁI
Đời ai nào khỏi cảnh xanh mồ
Giành giật cũng rồi nấm mộ
khô
Danh lợi bon chen trong dại
dột
Nghĩa nhân ruồng bỏ hóa điên
rồ
Lòng tham bạc nhược màu hoang
tưởng
Mộng trót dật dờ cảnh phất
phơ
Bỏ lại sau lưng bao oán thán
Đường trần ám ảnh nỗi lờ vờ.
Liêu Đình Tự
CÙNG HỌA:
KHÔNG RA SỐNG
Có phải trần gian khổ thấy mồ
Tình khan trà nhạt rượu bình khô
Bốn bề “tổ đỉa” sắp thành rởm
Ba thứ rách bươm lại hóa rồ
Chút phước ân thiên vài giọt giỏ
Ngàn đau tang hải một màu phơ
Còn đang hấp hối nào nhang khói
Sống dở chết không cứ vật vờ !
PHAN TỰ TRÍ
TIẾP HỌA:
KIẾM SẴN MỒ
Vác tuổi lang thang kiếm sẵn mồ
Hữu tình phong thủy chốn tươi khô.
Có người chăm sóc ngời hoa thắm
Có kẻ tuần tra chống đám rồ.
Yên tĩnh thi trà câu chữ diệu
Say sưa phú tửu tóc râu phơ.
Hẹn ngày đáo nhập qua meo gửi
Thoải mái tâm linh cõi vật vờ .
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
CHÂN
TÌNH...
Dù muốn, dù không cũng xuống
mồ
Tro tàn hay chỉ nắm xương khô
Lợi danh giành giựt: tâm mau
dại
Trần thế chen đua: dạ sớm rồ
Năm tháng dần qua: da sắc
nhạt
Thời gian còn lại : tóc màu
phơ
Thì thôi hãy giữ hồn yên tĩnh
Tình cảm cho nhau chớ phĩnh
vờ
Thy Lệ Trang
CŨNG HỌA:
CHỈ LÀ QUÁN TRỌ
Bi ai nhỏ lệ khóc bên mồ
Hồn đã xa lìa, chỉ xác khô
Vất vả bon chen, nằm bất động
Gian nan xuôi ngược, ngẫm điên rồ!
Phù du một kiếp thân cằn cỗi
Ảo ảnh bao ngày tóc bạc phơ
Bi ai nhỏ lệ khóc bên mồ
Hồn đã xa lìa, chỉ xác khô
Vất vả bon chen, nằm bất động
Gian nan xuôi ngược, ngẫm điên rồ!
Phù du một kiếp thân cằn cỗi
Ảo ảnh bao ngày tóc bạc phơ
Có phải nơi nầy như quán trọ?
Thật lòng đối đãi chớ nên vờ!
Như Thu
ĐỒNG HỌA:
LÃNG
QUÊN
Một kiếp lừng danh chẳng lẽ rồ?
Hỏi đời chăng nhớ mảnh tàn khô?
Người xưa có biết người lau lệ
Cỏ úa rằng hay cỏ phủ mồ
Hờn trách người đi lòng đã nát
Đau buồn kẻ lại tóc đà phơ
Anh hùng cứ mãi đeo phần bạc
Cái tạo làm thinh... rõ khéo vờ
Trí Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét