Tay
buồn bã buông rơi tờ lịch cuối
Nghe
như lời trăng trối của một năm
Thời
gian ơi ngươi cứ bước vô tâm
Chẳng
chờ đợi, chẳng cần ai nhắc nhở
Nghe
Tết đến có người vui hớn hở
Sầu trong
ta lại kén tổ trĩu lòng
Tâm quặn
vò trong nhăn nhíu đợi mong
Đời sao
mãi long đong dài kiếp nạn
Lời
kinh khổ như không hề hữu hạn
Bấy
nhiêu năm như bạn hữu … chung tình
Lúc
tàn niên nhìn lại vẫn ta mình
Cười
thay mếu toàn bóng hình sứt mẻ
Đâu hạnh
phúc ắp một thời trai trẻ
Xót
Chạnh lòng thương lũ trẻ hôm nay
Mải
đắm chìm trong ảo mộng cơn say
Quên
đạo đức, lẽ luân thường chẳng biết
Hùa
theo thói sống cuồng điên bạo liệt
Đời
xô nghiêng như thế xiết bao người
Buồn
hay vui thử đáp hỡi ai ơi !
Đời chất
tuổi như chơi trò rượt đuổi
Nhất
niên khứ thu chi lòng tự hỏi
Như
Dã tràng xe cát bãi biển Đông
Tựa
ao bèo chịu nước vỗ long bong
Môi
mặn đắng khi Xuân hồi dương thế
Mi
chợt ướt , thôi cũng đành theo lệ
Ngắm
Mai Đào đua hé nở xinh tươi
Cạn
ly bôi cũng mừng chúc theo người.
Quên
năm cũ, Tân niên ngời hy vọng.
CAO
BỒI GIÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét