RU ĐÊM
Buồn chi hiu hắt thế trăng ơi
Mà hõm dung nhan , ngoác giữa
trời
Như tạc sắc thương loang thấm đẫm
Tựa gieo cớ muộnthức chơi vơi
Ta ru ta gửi
sầu đêm giấu
Dạ réo dạ bày nỗi nguyệt
soi
Tay vốc gió lùa mơn vuốt nhẹ
Cuốn giùm đôi giọt mặn thênh rơi
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
ĐÊM ƠI !
Đêm cho nhân loại nghỉ đêm ơi
Bóng tối mung lung phủ đất trời
Vất vả chân tay đều được giải
Nhọc nhằn tâm trí cũng dần vơi.
Trăng tròn duyên phận luôn đi tới
Ngày rạng đường đời lại sáng soi.
Giấc mộng Nam Kha thường vẫy gọi
Bao niềm hạnh phúc chốn tiên rơi !
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA :
NỖI LÒNG
Quẳng gánh ưu sầu nhé chị ơi!
Canh khuya trăn trở đếm sao trời
Trần gian rực rỡ nàng không viếng
Cung quảng im lìm dạ khó vơi
Mỏi mệt niềm đau nào mộng ước
Bơ phờ tóc rối chẳng gương soi
Nỗi lòng khép kín đâu ai hiểu
Vò võ đêm trường mắt lệ rơi!
Như Thu
CÙNG HỌA :
TỰ THÁN
Còn gì tiếc nuối hỡi ta ơi
?
Tay ngắn làm sao vói tới Trời ?
Sức sống giờ đây dường đã kiệt
Nỗi buồn thuở ấy vẫn chưa vơi
Xót xa kỷ niệm lòng luôn
nhớ
Lạc lõng đường đời nguyệt có
soi
?
Rồi sẽ về đâu ? Sầu chất ngất
Thôi thì cố nén giọt châu rơi
Thục Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét