QUÁN DỐC CAU
Dừng chân quán Dốc Cau
Nghe gió hú vang sầu
Lều rạ nồng hương dại
Chén trà ngát vị ngâu
Lại thương thời quá vãng
Bỗng nhớ thuở ban đầu
Nắng xế buông triền dốc
Hồn xưa giờ ẩn đâu?
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
GỐC CAU
Chiều ngồi dưới gốc cau
Mà trong dạ u sầu
Gió thoảng thơm hương bưởi
Mưa vờn thắm sắc ngâu
Thương thầm duyên kiếp cũ
Tủi hận nợ duyên đầu
Nhạc suối nghe hờn dỗi
Theo nguồn chảy tận đâu
Trần Ngộ
ĐỒNG HỌA :
TRẦU CAU...
Mẹ dẫn tích trầu cau...
Em lòng vương vấn sầu!
Sao tình ươm vị đắng
Để mắt trào giọt ngâu..?
Có hẹn chăng tiền kiếp !
Mà duyên lỡ buổi đầu...
Trầu cau giờ vẫn đó...
Oan nghiệt hồn nơi đâu..?
12-9-2015
T.L.K
TIẾP HỌA:
BUỒN
Ra ngồi dưới
gốc cau
Viết họa khúc
thơ sầu.
Chiều nắng
mừng tia quái
Đêm mưa tặng
hạt ngâu.
Vừa ghi xong
đoạn cuối
Bị thấm ướt
khoang đầu
Lệ Chức lan
nhòe hết
Buồn này biết
gửi đâu !
Trần Như Tùng
CŨNG HỌA :
THUẬN
VỢ, THUẬN CHỒNG.
Cưới
hỏi một buồng cau
Nghèo
nên cũng gợn sầu
Mong
yêu trao hết dạ
Muốn
mến đến phơ đầu
Đá
nát không lo ngại
Non
mòn chẳng sợ đâu
Biển
Đông còn tát cạn
Bởi
tránh được tình Ngâu.
11-9-2015.
Đoàn
Đình Sáng.
ÔN
CỐ, TRI TÂN.
Tưởng
tích truyện trầu cau
Lòng
nao phảng phất sầu
Lang,
Tân, Lưu thuở đó (*)
Hòa,
thuận, nghĩa giờ đâu? (**)
Chồng
vợ nghi lòng vả
Anh
em khác thuở đầu
Gương
xưa ai ngẫm nhớ
Chắc
não nuột… mưa ngâu.
11-
9 - 2015.
Đoàn
Đình Sáng.
(*)
– Vợ Tân là người họ Lưu. Tân, Lang là hai anh em ruột, giống nhau như đúc. Có
lần Lang đi làm về, vợ Tân tưởng chồng, ra ôm. Từ đó, vợ chồng, anh em có sự
hiểu lầm nhau. Lang buồn rầu bỏ đi, chết biến thành tảng đá. Anh đi tìm em,
chết thành cây cau. Vợ đi tìm chồng, tìm em, chết hóa thành cây trầu leo bám
vào cây cau. Tục ăn trầu có từ đó.
(*)
– Người dân lập miếu thờ, tôn vinh là: “Anh em hòa thuận, vợ chồng tiết nghĩa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét