Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

ĐỘC ẨM


ĐỘC ẨM


Bạn hiền không có, tửu ngon sao?
Độc ẩm men cay, chất dạ cào
Chén rượu chiêu dầm ,hơi ngấm lặng
Câu thơ ngâm khẽ, ý vơi nao
Muốn chia nhiều lẽ xoa tâm dại
Mong sẻ dăm phần bớt trí hao
Đối ẩm tớ - ta sầu mắn dạ
Buồn con sinh mãi , dứt sao nào ?
CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA :

 

UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

 

Uống rượu một mình vui được sao ?

Nuốt mồi không đặng, bụng cồn cào

Một ly- nhớ bạn nơi xa ấy

Hai bát - chờ ai ở chốn nao

Nửa vại - ảnh hình như đảo lộn

Trọn vò -  nhận thức đã tiêu hao

Đất trời chao đảo, bình nghiêng đổ

Giun dế cùng ta tiếp tục nào !

 

Sông Thu

 

ĐỒNG HỌA :

 

ĐỘC ẨM BUỒN.

 

Ngẫm cảnh nhân tình, uống đặng sao?

Mồi nguyên, rượu hả, bụng như cào

Truy điều ngang ngược nằm đâu đó

Tìm nỗi đau buồn ngụ chốn nao

Lắm kẻ say sưa quên thiếu hụt

Nhiều người hăng hái đến mòn hao

Thế gian lì lợm trơ như đá

Đơn độc trí tâm chẳng dễ nào!

29-9-2015.

Đoàn Đình Sáng.

 

CÙNG HỌA :

 

THÚ LÀM SAO

 

Một mình uống rượu thú làm sao

Từ tốn men vô khó bị cào.

Một ực một quơ mừng đẫy đẫy

Hai khà hai nắm khoái nao nao.

Rành hồn tửu đế tâm đà dậy

Thấm vị mùi vương sức chẳng hao.

Cờ nắm trong tay chờ gió đủ

Ai vào “độc ẩm” với ta nào ! 

Trần Như Tùng

 

HỢP HỌA :

 

NGƯỜI XA


Không mợ chợ buồn – nỡ thế sao?
Ruột đau như thể có gai cào
Non mòn mấy hẹn, ghi lòng chứ ?
Bể cạn bao thề, tạc dạ nao ?
Lối thẳm chẳng tan hình dáng cũ

Canh trường còn vẳng tiếng hò hao
Giờ đây xa vắng sầu muôn trượng
Dõi ngóng người xa, mãi chốn nào !

Phan Tự Trí

 

CŨNG HỌA :

 

THỎA TÂM BÀO

 

Ăn chơi điều độ khỏe làm sao ?

Thong thả nhâm nhi bụng đỡ cào

Rượu thuốc điều hòa qua mỗi bữa

Cơm ngon mềm dẻo loại buồn nao

Chọn mồi vừa phải không phung phí

Uống ít ngon nhiều chẳng tốn hao

Già cả nâng niu gìn sức khỏe

Gia tăng tuổi thọ thỏa vui nào ?

Hồ Hắc Hải

 

TIẾP HỌA :

 

UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

 

Một mình biết nuốt nổi làm sao!

Bóng dáng buồn tênh cứ cấu cào

Rượu nhạt phai dần thêm nhạt nhẽo

Lời nôn tháo mãi bớt nôn nao

Tháng năm dầu dãi đời tiêu kiệt

Say tỉnh trơ nhìn sức mất hao

Cười khóc mơ hồ thơ vẫn viết

Sắc không bao lẽ chẳng nên nào!

Nguyễn Đắc Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét