. BẾN TRĂNG HOÀI
Cành liễu ,lơ thơ rũ sõng soài
Như buồn, như trách dỗi hờn ai
Phất phơ lẩn bóng mây bàng bạc
Lạnh lẽo buông
mình gió lắt lay
Câu hát ngợi Hằng người
vẫn đắm
Vần thơ vời Nguyệt khách đang say
Phải Hàn Thi sĩ về trong gió
Khiến bến trăng đêm nét ủ hoài ?
. CAO BỒI
GIÀ
BÀI HỌA :
. CHIỀU NHỚ
Nắng xế hoàng hôn bóng ngã soài
Sắc chiều vàng vọt rọi lòng ai
Đìu hiu trước ngõ làn sương thoảng
Héo hắt bên rèm cánh gió lay
Mấy khúc đàn rung luôn chẳng cảm
Nhiều ly rượu nhấp mãi chưa say
Dáng người xưa ấy đi biền biệt
Để nỗi tương tư vọng nhớ hoài ?
. Bóng Tà Dương
ĐỒNG HỌA :
. NHỚ LÝ BẠCH
Vời cao, trăng
ủ mộng nằm soài
Khiến dạ bồi
hồi, tưởng nhớ ai
Khóm trúc lá
đùa âm xạo xạc
Hồ thu nước gợn
ánh lung lay
Bao đời bóng
nguyệt hằng e ấp
Muôn thuở lòng
người vẫn đắm say:
Lý Bạch ngỡ
Hằng, ôm đáy nước (*)
Theo chơi một
chuyến, hết… u hoài !
. Đoàn Đình Sáng.
(*) – Truyền
thuyết kể rằng: Lý Bạch là nhà thơ đời nhà Đường, rất yêu trăng và thích rượu.
Một hôm đang có hơi men, trên cầu, nhìn bóng trăng dưới sông đẹp quá, liền nhảy
xuống ôm và bị chết đuối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét