TIẾNG TƠ CHIỀU
Nắng rơi chậm
rãi khiến dưng buồn
Ai gọt âm đàn
não sắc tuôn
Hơi nóng tây dồn
niềm khắc cả
Chân thâm đông
gợi nét sầu đơn
Lòng ta thấm gợn chi chi lạ
Dạ khách nghe
chùng lắm lắm không
Khéo khéo người ơi vươn nốt nhẹ
Xoa hồn vợi bớt
lúc chiều buông
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
TƯƠNG TƯ
Thao thức
từng đêm dạ trĩu buồn!
Canh tàn
dỗ giấc lệ hoài tuôn!
Khêu đèn
lẳng lặng tìm thư cũ
Tựa gối âm
thầm tủi phận đơn
Tình bạn
niềm riêng còn giữ đó
Quê người
đất lạ hỏi về không?
Tương tư
mộng ảo hằng nhung nhớ!
Dẫu biết
xa rồi ngại khó buông!
Như
Thu
24/06/2020
ĐỒNG HỌA:
CHIỀU LỮ THỨ
Hoàng hôn lặng lẽ, hắt hiu buồn
Chua xót lòng ai sầu mãi tuôn
Giọt nắng lung linh niềm quạnh quẽ
Tơ trời vương víu nỗi cô đơn
Thì thầm gió thổi qua đồng vắng
Lững thững mây bay dạo khoảng không
Lữ khách hoài mong về cố quốc
Nghe hồn lạnh lẽo, giọt sương buông…
Thanh Trương
Chua xót lòng ai sầu mãi tuôn
Giọt nắng lung linh niềm quạnh quẽ
Tơ trời vương víu nỗi cô đơn
Thì thầm gió thổi qua đồng vắng
Lững thững mây bay dạo khoảng không
Lữ khách hoài mong về cố quốc
Nghe hồn lạnh lẽo, giọt sương buông…
Thanh Trương
CÙNG HỌA:
ĐÀN CHIỀU
Đàn ai
trầm bổng rắc rây buồn
Nhè
nhẹ...thôi là giọt lệ tuôn
...Sóng vỗ
mênh mang niềm khắc khoải
...Gió lùa
lây lất nỗi cô đơn
Tay
mềm,ngón khéo hoà nơi tĩnh
Nhạc dịu
lời hay quyện khoảng không
Thoi thóp
ban chiều tia nắng nhạt
Tâm hồn
xao xuyến...tiếng tơ buông
Thanh Hoà
TIẾP HỌA:
MƯA CHIỀU
Mưa rơi nhè nhẹ bỗng
sinh buồn
Nước mắt nghe chừng
cũng muốn tuôn
Tâm sự vơi đầy thân lẻ
chiếc
Khuê phòng quạnh quẽ
cảnh cô đơn
Nỗi đau ray rứt hoài
chưa cạn
Sắc diện phai tàn có
biết không ?
Tí tách giọt sầu như
rót mãi
Tơ lòng trĩu nặng lúc
ngày buông
THIÊN LÝ
HỢP HỌA:
TRẦM BỔNG ,
Nhớ nhung chốn cũ
xuyến xao buồn
Trầm bổng tâm sầu nước
mắt tuôn
Vương vấn tơ duyên, sầu
bóng chiếc
Luyến lưu tình ái,
lạnh thân đơn
Nhiều khi ôm ấp
niềm đau đớn
Mấy thuở thả lơi chữ
sắc không
Sáu khắc qua đi đêm
vụt đến
Canh dài bủa khắp chớ
hề buông !
PHƯỢNG HỒNG
CŨNG HỌA:
SẦU LẺ BÓNG
Tình là giấc mộng lắm sầu tuôn
Bởi thế từng đêm trở giấc buồn
Kiếm bạn tri âm xoa khắc khoải
Tìm người tri kỷ thoát cô đơn
Thề xưa khắc dạ luôn còn đó
Quê cũ hỏi lòng có hiểu không ?
Chút thoảng hương nồng vương vấn mãi
Ta tìm kỷ niệm lúc tà buông
songquang
20200625
Tình là giấc mộng lắm sầu tuôn
Bởi thế từng đêm trở giấc buồn
Kiếm bạn tri âm xoa khắc khoải
Tìm người tri kỷ thoát cô đơn
Thề xưa khắc dạ luôn còn đó
Quê cũ hỏi lòng có hiểu không ?
Chút thoảng hương nồng vương vấn mãi
Ta tìm kỷ niệm lúc tà buông
songquang
20200625
ĐỒNG HỌA:
LẺ BẠN
Nhìn tháng
ngày qua dạ trĩu buồn
Mùa này
mưa gió sụt sùi tuôn
Đường xa,
sương lạnh, người cô độc
Phòng
vắng, đêm sầu, ta quạnh đơn
Dõi áng
mây trôi về núi thẳm
Nhìn đàn
chim lượn giữa trời không
Ngậm ngùi
tủi phận sầu ly biệt
Lời hẹn
vẫn còn, tay đã buông...
Sông Thu
(
25/06/2020 )
CÙNG HỌA:
NHỚ NHÀ
Vườn xưa ngàn dặm sắt se buồn
Dạ khúc nghẹn ngào lệ khách buông.
Lạnh lẽo song thưa phòng sách vắng
Lững lờ mây xám bóng chìm đơn.
Lòng quê man mác tình vời vợi
Ngày tháng não nề nỗi quạnh không.
Cố quốc muôn trùng giờ có lẽ
Mưa hè nhà ngập nước đang tuôn!
MaiLoc
6-25-2020
TIẾP HỌA:
MỌC TƠ BUỒN
Quạnh hiu đáy não mọc tơ buồn
Đượm sắc hương trần nét nhạc
tuôn
Hai rệ chiều thu thờ thẫn kép
Một
sòn sớm hạ não nề đơn
Thấm vào câu chữ nên tờ có
Lướt đụng meo bàn nhảy khoảng
không
Được cái trời ban thần trí
vững
Thiên sầu lãng đãng bốn mùa
buông.
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
GIỌNG TRÚC
BUỒN
Ai nỡ so
tơ thả nỗi buồn
Để mình
nước mắt lặng thầm tuôn
Lênh đênh
sóng nổi dòng sông cũ
Lác đác mưa
sa quán lá đơn
Rời cửa
tam quan, nghe mõ lạnh
Qua vườn
giác ngạn, ngó trời không
Mới hay
tâm động thành vương sắc
Trầm bổng
thương ca tiếng trúc buông...
Hawthorne 25 - 6 - 2020
CAO MỴ NHÂN
CŨNG HỌA:
HƯƠNG XƯA
Lá đổ
chiều rơi thấm nỗi buồn
Chim vờn
mọi hướng lệ chừng tuôn
Người đang
lủi thủi sầu hiu quạnh
Kẻ đã âm
thầm tủi giá đơn
Phím lạc
xuân nồng âm nhạc bổng
Cung sầu
hạ biếc tiếng đàn không
Sông xưa
“Dạ Khúc” còn vang vọng
Cảnh nhạt
hiên thềm bóng nắng buông
Minh
Thuý
Tháng
6/25/2020
ĐỒNG HỌA:
CÒN VƯƠNG
...?
Đã nhủ
trăm lần nhất định không...
Tội gì ôm
chặt mối tình đơn
Người
đi...mặc kệ...hơi đâu nhớ
Đất
sập...màng chi...cũng chẳng buồn
Ngõ
vắng... lạnh lùng cơn gió thoảng
Đêm dài
...réo rắt giọt mưa tuôn
Tiếng đàn
ai gợi bao tha thiết...
Tưởng dễ
...nhưng mà khó thể buông !
Thy Lệ
Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét