BUỒN…
(Kính tặng chị Mỵ)
ngàn năm trăng khuyết biết chăng
nguồn…
sinh nỗi nát lòng tựa suối
tuôn
Não ngẫu vì ai, cơn quạnh vắng
Sầu dưng vô cớ buổi hoàng hôn
Khôn cầm, dạ xoáy cuồng treo
gió
Chả khuấy, châu rơi cứ ngược
hồn
Văng vẳng tai trêu lời hát xẩm…
Í a buồn mấy, mấy thiên buồn?
CAO BỒI GIÀ
16-06-2020
BÀI HỌA:
GÁNH BUỒN
Vầng
trăng lơ lửng trải đầu nguồn
Nỗi
nhớ đong đầy giọt chảy tuôn
Một
buổi biệt ly cay ánh mắt
Đôi
mình chung bóng ngọt môi hôn
Bâng
khuâng dạ ngọc xao thần trí
Nhoi
nhói buồng tim chết lịm hồn
Én
Bắc tưởng mơ ngày hiệp phố
Nhạn
Nam thờ thẩn đẫm cung
buồn
Phương Hoa - June 16th 2020
ĐỒNG HỌA:
BUỒN TRĂNG
KHUYẾT
Nguyệt
khuyết làm sao khỏi vỡ nguồn
Chỉ vì
trăng đổ lệ sầu tuôn
Tháng năm
Hàn Quảng thâu lời Cuội
Giây phút Hằng
Nga xóa nụ hôn
Bóng Quế
buông trôi bên huyễn ảnh
Hình ma
thả lỏng trước vong hồn
Ông Tơ rẽ
tóc coi tiền kiếp
Mỗi bước
thần tiên một nỗi buồn...
Hawthorne 16 - 6 - 2020
CAO MỴ
NHÂN
CÙNG HỌA:
CÙNG HỌA:
BUỒN VUI NHÂN THẾ
Buồn vui nhân thế tự bao nguồn
Hỉ hả khi cười, lúc lệ tuôn
Quyền lực muốn ham, lòng muội mẫn
Lợi danh quyến rũ, dạ mê hôn
Lên voi xuống chó đau thân xác
Lỡ vận thất cơ khổ vía hồn
Cõi tục trần gian nhiều bất hạnh
Chẳng may đến lỡ chốn u buồn.
Người Nay
Hỉ hả khi cười, lúc lệ tuôn
Quyền lực muốn ham, lòng muội mẫn
Lợi danh quyến rũ, dạ mê hôn
Lên voi xuống chó đau thân xác
Lỡ vận thất cơ khổ vía hồn
Cõi tục trần gian nhiều bất hạnh
Chẳng may đến lỡ chốn u buồn.
Người Nay
TIẾP HỌA:
TỰ HỎI
Trăm sông ngàn suối biết đâu nguồn
Thác bạc vì sao cứ đổ tuôn ?
Ngọn gió muôn đời không ngớt thổi
Người tình vạn kiếp chẳng ngừng hôn
Niềm vui, nỗi khổ luôn kề bước
Hạnh phúc, sầu thương mãi ngập hồn
Nào rõ khởi nguồn và kết thúc
Nghĩ suy bế tắc lại thêm buồn.
Sông Thu
HỢP HỌA:
VÔ CẢM
Tình cảm
ngày nay dễ cạn nguồn
Vui buồn
nhiều lúc để trôi tuôn
Từng nghe
sóng vỗ rồi ru mộng
Lại thấy
mưa giăng khiến nẫu hồn
Người
chẳng nghẹn ngào khi mắt lệ
Kẻ không
lưu luyến lúc môi hôn
Coi đời
nhật nguyệt là đương lẽ
Ngẫm
chuyện trần gian...nghĩ cũng buồn
songquang
20200617
CŨNG HỌA:
XOÁ NỖI BUỒN…
Mến trao
chị Mỵ)
Có lẽ nào
thơ đã cạn nguồn?
Đâu ngờ ý
mọn vẫn hoài tuôn
Miệt mài
thảo luật còn lo quá!
Cẩn thận
gieo vần hỏi thích hôn?
Mới đọc
đôi dòng xao xuyến chị
Vừa xem
nửa đoạn đắm say hồn
Mong người
cảm nhận tình em nhé!
Để được
cùng ai xoá nỗi buồn...
Như Thu
ĐỒNG HỌA:
ĐÊM BUỒN
Ngổn ngang trăm mối biết đâu nguồn
Ký ức đi về kỷ niệm tuôn.
Đất khách trăng tà xao xuyến dạ
Quê người thu quạnh tái tê hồn.
Thướt tha cành liễu sương khuya rắt
Lạnh lẽo mái đầu gió tối hôn.
Vò võ một mình tai nhạc lắng
Schubert dạ khúc, ối chao! Buồn.
Mailoc
6-17-2020
CÙNG HỌA:
NỖI BUỒN VÔ CỚ.
Vô cớ bỗng nhiên chẳng ngọn nguồn,
Trăng mờ bên suối cũng sầu tuôn.
Thu sang lá rụng nhìn ai oán,
Hoa héo hương tàn ngại hít hôn.
Tựa cửa nhìn mưa ngơ ngẩn dạ,
Qua song thưởng nguyệt đắm say hồn.
Thiên nhiên gấm vóc thường vô cảm,
Tâm khổ nhìn đâu cũng thấy buồn.
Nguyễn Thị Mỹ Ngọc.
June 17/2020.
TIẾP HỌA:
TRĂNG
KHUYẾT
(Mến tặng Cao Mỵ Nhân)
Niềm
riêng, nguyệt khuyết... lại khơi nguồn
Âm ỉ sầu
đau được dịp tuôn...
Tiếc lúc
chung đôi tê tái dạ
Thương khi
sát cánh ngất ngây hồn
Hằng đêm
nhung nhớ từng hơi thở
Mỗi sáng
mơ màng mỗi nụ hôn
Lặng lẽ
ngày qua mình một bóng
Vầng trăng
nửa mảnh ...gợi thêm buồn
Thanh Hoà
HỢP HỌA:
SUỐI KHÔNG BUỒN
Theo suối lần lên hẳn tới nguồn
Thấy tràn lèn đá những tia tuôn
Giọt rơi hiền hậu nương khe chảy
Giọt lượn hào hùng bám lá hôn
Thông thoáng nông choèn dòng kém lực
Vướng ngăn dâng lớn nước tăng hồn
Đường dài trắc trở đầy thiên biến
Bận rộn Tuyền Nương hiếm phút buồn
Trần Như Tùng
CŨNG HỌA:
THƯƠNG BÓNG ,
Về nơi xa lắc chẳng
quên nguồn
Thương bóng guộc gầy
mắt lệ tuôn
Gom những buồn vui
trong cõi tạm
Xua nhiều cay đắng
giữa tà hôn
Ngày lên giọt nắng
tươi hồng dạ
Chiều xuống hạt sương
tím tái hồn
Đàn lướt ngang qua
vùng tĩnh lặng
Bổng trầm xao xuyến
,rứt ray buồn !
PHƯỢNG HỒNG
ĐỒNG HỌA:
BỂ SẦU
( Kính tặng chị Cao Mỵ Nhân )
Dấu kín
niềm riêng chứa bể nguồn
Từng chiều
nhạt nắng lệ sầu tuôn
Tình yêu một
thuở say ánh mắt
Cuộc sống
bao thời đắm nụ hôn
Hạ lại đìu
hiu tàn thể xác
Đông sang
quạnh quẽ buốt tâm hồn
Khi trăng
ấp mộng tìm hương thoảng
Ủ bóng
nhoà mi đắp nỗi buồn
Minh
Thuý
CÙNG HỌA:
LỜI NHÁNH
SÔNG XƯA...
Có lẽ từ
lâu dạ vẫn buồn
Như nàng
cô phụ lệ thầm tuôn
Nửa vầng
nguyệt khuyết treo đầu gió
Một mảnh
tình riêng khép giữa hồn
Đời
vắng...thương hoài câu ước nguyện
Phòng
côi...tiếc lắm nụ môi hôn
Giòng xưa
ra biển không về lại
Để mãi
bâng khuâng, mãi nhớ nguồn !
Thy lệ
Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét