TỰ
TÌNH CUỐI NĂM
Chẳng hiểu vì sao dạ vẫn buồn
Bởi trời mưa lạnh, giọt sầu
tuôn?
Hay trăng hờ hững vừa quên
biển
Để nước bâng khuâng mãi nhớ
nguồn?
Đắng khúc Tình xa dòng lệ
chảy
Cay lời Tống biệt bóng chiều
vương
Đêm qua mộng gặp chàng Thôi
Hộ
Lạc giữa vườn đào ướt đẫm
sương.
Thy Lệ Trang
XIN HỌA:
NHỚ XƯA
Nay nghe Tết đến dạ xao buồn
Ký ức ngày xưa cuộn cuộn tuôn
Biết mấy sắc màu quay nhớ cội
Bao nhiêu hương vị dẫn tìm
nguồn
Thói lề liệu được đôi điều
đọng …
Mỹ tục may còn chút nét
vương?
Gót bước thời gian uy nghiệt
quá
Mặc tình nhân thế tóc pha
sương…
CAO BỒI GIÀ
11-01-2017
ĐỒNG HỌA:
ĐỜ ĐẪN MÀN SƯƠNG
Nao
nao đông hết lại thêm buồn
Dẫu
có bên trời sợi nắng vương
Lầm
lũi rặng xoan đà trụi gốc
Trần
phơi làn thủy mới trơ nguồn
Mạch
tương như thể dòng mưa xối
Loan
phím chăng là sóng bão tuôn
Đêm
giá màn che mơ Ả Tạ
Sáng
ra đờ đẫn một màn sương.
Phan
Tự Trí – 11-01-2017
CÙNG
HỌA:
NHỚ XUÂN XƯA
Xuân xưa vẫn đó để ai buồn
Bởi vắng xa người lệ nhớ tuôn
Ướm hỏi đào hoa còn thắm sắc
Chừng mong bến nước chớ vơi nguồn
Đàn khơi khúc cũ càng day dứt
Mộng ủ canh tàn lại vấn vương
Nhân diện bất tri hà xứ khứ (*)
Trông về cố quận mắt đầm sương.
(*)Gương mặt
người xưa không biết ở chốn nào-Thơ Thôi Hộ
Nguyễn Gia Khanh
TIẾP HỌA:
NĂM TÀN TÂM SỰ̣
Năm tàn chẳng cớ cũng sinh buồn
Cảnh vắng chiều mưa tiếng não tuôn
Sớm tối âm thầm hờn thấy bóng
Ngày đêm lủi thủi vui đâu nguồn
Đầy vơi nỗi nhớ tìm câu vấn
Chan chứa niềm thương hỏi lệ vương
Có phải mơ đây ta Lý Bạch
Liệm hồn với Nguyệt giữa trời sương
Hải Rừng
10/1/2017
HỢP
HỌA:
CHIỀU
Chiều lên bát ngát,quạnh,thêm buồn
Niềm nỗi khơi dòng lặng lẽ tuôn
Một thuở lênh đênh đời dạt sóng
Ngàn năm trôi nổi nước xa nguồn
Bâng khuâng góc biển,sầu lay lắt
Bảng lảng chân trời,nhớ vấn vương
Tóc nhuộm thời gian màu bạc bẽo
Chập chờn hư thực bóng nhòa sương !
Lý Đức Quỳnh
CŨNG HỌA:
XUÂN
CÚT CÔI
Nhìn đêm xó chợ dạ đau buồn
Cô quạnh ơi người ! ngấn lệ tuôn
Bởi chẳng thong dong mà nhớ cội
Nên chưa thanh thản để tìm nguồn
Nổi trôi giữa cuộc mòn mơ tưởng
Lăn lóc bên ghềnh cạn vấn vương
Xuân hỡi cút côi còn thất thểu
Hơi khàn gọi bữa rách màn sương
Lê Đăng Mành
ĐỒNG HỌA:
NỖI
NIỀM
Nhìn tuyết rơi rơi chợt thấy buồn
Không sao ngăn nổi lệ lòng tuôn
Quê người thăm thẳm, sầu non nước
Đất khách bơ vơ, nhớ cội nguồn
Chẳng trách cuộc đời nhiều trắc trở
Chỉ thương thân phận lắm tơ vương
Biết đâu là bến, đường muôn nẻo
Mà tránh được nào kiếp gió sương ?
Thục Nguyên
Nhìn tuyết rơi rơi chợt thấy buồn
Không sao ngăn nổi lệ lòng tuôn
Quê người thăm thẳm, sầu non nước
Đất khách bơ vơ, nhớ cội nguồn
Chẳng trách cuộc đời nhiều trắc trở
Chỉ thương thân phận lắm tơ vương
Biết đâu là bến, đường muôn nẻo
Mà tránh được nào kiếp gió sương ?
Thục Nguyên
CÙNG
HỌA:
MỘT CHÚT BUỒN
Xuân đến nhiều vui lẫn chút buồn
Buồn lo Thượng đế giận, mưa tuôn.
Buồn trông cháu quý nơi đầu sóng
Buồn đợi con yêu chốn ngọn nguồn.
Hai tháng lương hưu sao chóng biến
Một thời áo vải mãi còn vương.
Cho qua tất cả nhìn hoa lá
Giữ gọn trong lòng những giọt sương
.
Trần Như Tùng
TIẾP
HỌA:
THOÁNG
MƠ XUÂN
Chiều
đi se sắt quạnh hiu buồn
Tự hỏi : mưa dầm,giọt lệ tuôn ?
Cánh lá bơ vơ rời bỏ cội
Chiếc thân vàng võ ước mơ nguồn.
Nhành mai trắng muốt còn thương nhớ ?
Nhánh liễu xanh rờn vẫn vấn vương.
Chợp mắt đêm Xuân hồi xóm cũ
Vườn xưa chẳng gặp, chỉ màn sương.
Tự hỏi : mưa dầm,giọt lệ tuôn ?
Cánh lá bơ vơ rời bỏ cội
Chiếc thân vàng võ ước mơ nguồn.
Nhành mai trắng muốt còn thương nhớ ?
Nhánh liễu xanh rờn vẫn vấn vương.
Chợp mắt đêm Xuân hồi xóm cũ
Vườn xưa chẳng gặp, chỉ màn sương.
Thanh
hòa
HỢP
HỌA:
TẾT XA NHÀ
Năm nay Tết đến lại sinh buồn
Nhớ tới mẹ già nước mắt tuôn
Hồi hộp ước chừng mình đến cửa
Miên man thầm tưởng nước về nguồn
Nhà xưa lạnh lẽo người đi khuất
Ngõ cũ im lìm ai vấn vương
Xuân đến lòng càng thêm thổn thức
Bước chân lạc lõng giữa màn sương !
NS
CŨNG HỌA:
THÔI ĐÀNH...
Phương xa thăm thẳm khó vơi buồn !
Lạc lõng quê người suối lệ tuôn
Phương xa thăm thẳm khó vơi buồn !
Lạc lõng quê người suối lệ tuôn
Lắm lúc cô đơn chờ đợi bến
Nhiều đêm khắc
khoải luyến lưu nguồn
Thầm lo dạ ấy sao còn nghĩ ?
Tự trách nơi nầy cứ mãi vương
!
Vẫn biết thời gian nào trở lại
Vẫn biết thời gian nào trở lại
Thôi đành ngắm tuyết bủa làn
sương.
Như Thu
ĐỒNG HỌA:
ĐỜI LÀ THẾ
-\-
Đời là thế ấy, chẳng chi
buồn
Sầu khổ quyết không giọt lệ
tuôn
Người đến phương xa, tìm lại
cội
Nước xuôi biển cả, lại về
nguồn
Tình làng hôm sớm còn lưu luyến
Nghĩa xóm chiều tà mãi vấn
vương
Thương kẻ quê nghèo đang túng
quẫn
Dãi dầu năm tháng, nắng hai
sương
Văn Thanh
TIẾP HỌA:
TUỔI
GIÀ XƯỚNG HOẠ
Xa xứ lòng ta
vướng nỗi buồn
Chẳng vì gió
lạnh với mưa tuôn
Phải chăng mãi quẩn
niềm cô quạnh
Do bởi không
quên gốc, cội nguồn
Khó thể xua tan
"vong Quốc hận"
Nên đành chuốc
lấy lụy sầu vương
Xin vui xướng
hoạ cùng bè bạn
Khuây
khỏa tâm già tóc điểm sương
LĐK Jan. 11, 2017
HỢP HỌA:
XUÂN HY VỌNG
Nghinh xuân khép lại những ưu
buồn
Thịnh vượng khơi dòng khát
vọng tuôn
Tác nghiệp thiên thời tăng
mạch sống
Mưu sinh địa lợi tạo thêm
nguồn
Phúc lai hỷ sự lòng viên mãn
Tai khứ hưng kỳ họa bất vương
Lạc đáo trùng phùng an thọ
khánh
Môn đường hồng hỏa mạc phong
sương.
Liêu Đình Tự
HỢP HỌA:
MONG MANH
Xuân về sao thấy cõi lòng buồn
Xuân về sao thấy cõi lòng buồn
Nằng nặng đôi mi giọt lệ
tuôn.
Dẫu có xa xăm còn nhớ
bậu,
Dù cho cách trở chẳng quên
nguồn.
Vòng tay ấm áp luôn mơ tưởng,
Kỷ niệm tràn đầy mãi vấn
vương.
Ngày tháng đong đưa theo giấc
mộng,
Mong manh, ngắn ngủi tựa hơi
sương.
Chánh
Minh
CŨNG
HỌA:
ĐỜI
VẪN VUI
Cứ khóc đi em nếu
thấy buồn
Để cho dòng lệ
được trào tuôn
Trôi đi tất cả tâm phiền muộn
Rửa sạch bao điều dạ vấn vương
Trời lại trong xanh khi dứt
bão
Hoa càng lộng lẫy lúc tan
sương
Đứng lên, cười mỉm, ung dung bước
Đời vẫn vui tươi tựa suối nguồn
Sông Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét