VẾT XƯA
Bóng
hình vương dấu mãi thời gian
Quá
khứ rêu phong ngỡ đã tàn
Chốn
cũ đau lòng, chân chẳng đáo
Vật
xưa đắng dạ, mắt không màng
Dưng
không tàn khói bùng nhen lửa
Vô
cớ màn sương bỗng phát quang
Có
phải Trời xanh kia ghẹo khéo
Cho
đời nếm trọn nỗi đa đoan ?
CAO
BỒI GIÀ
2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét