LÃO MỖ
(Bát Vĩ
Đồng Âm)
Bật cười phát chán lão Cao tôi
Thiên mệnh từ lâu tỏ hết rồi
Da dẻ nơi thừa nơi mốc mối
Tóc tai đốm xám đốm phau vôi
Ngang ngông chữ nghĩa hay cầy cối
Trào phúng văn thơ khoái nhạo bồi
Ngán ngẩm chuyện đời bao rắc
rối
Ru sầu lại nốc
cạn dăm bôi.
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
THẰNG TÔI
Thẳng tiến non ngàn một bóng tôi
Vào nơi bất nhiễm,ngỡ yên rồi
Quay đầu xuống cõi thờ ơ bụi
Xoạc cẳng đua tiền bạc bẽo vôi
Lựa thế đâm hơi dài miệng thổi
Thừa cơ lật lọng béo thân bồi
Lương tri chó gặm không màng tới
Uốn lưỡi cong mềm kiếp đãi bôi
Lý Đức Quỳnh
ĐỒNG HỌA:
TỰ HỌA
Ngồi buồn phóng họa
dáng hình tôi
Chẳng nói người thân
đã hiểu rồi
Vẫn thế, tính tình -
ương tựa ổi
Lâu rồi, râu tóc -
bạc như vôi
Áo quần cũ rách con
quăng đổi
Dầy dép sờn bươm tớ
tích bồi
Mặc tiếp, dùng thừa
xem cũng tội
Thây đời, tự sướng
tửu tam bôi!
240917.
Đoàn Đình Sáng.
CÙNG HỌA:
LÃO BẠN
THƠ
( Bát vĩ đồng âm )
Trong những bạn bè thơ của tôi
Chẳng ai lại giống lão Cao Bồi
Nghe xưng cứ ngỡ khô như chổi
Đã gặp thì ra chắc tựa vôi
Thi tứ khác nào hoa vạn cội
Ngôn từ tương tự nước muôn bôi
Thơ xưa các thể không nhầm lỗi
Gọi cụ đồ nay cũng đúng rồi.
Sông Thu
TIẾP HỌA:
BẠN
TÔI
(Bát Vĩ Đồng Âm)
Xin phép so người giống bạn
tôi
Dù chưa tán gẫu lại thân
rồi !
Nhiều phen hoán vận luôn
tha lỗi
Những lúc sai lời chẳng
quệt vôi
Mở rộng vòng tay nào phách
lối
Nâng niu tình nghĩa khéo vun
bồi
Bốn phương hò hẹn từ trăm mối
Niềm nở ân cần cụng mấy
bôi.
Như Thu
HỢP HỌA:
ĐÁNG KIẾP TÔI
(Bát Vĩ Đồng Âm)
Thua cuộc thôi đành đáng kiếp tôi
Cùng nhau hòa giải tưởng xong rồi
Ai dè ... vàng nghĩa cau vàng cối
Đâu ngỡ ...bạc tình thuốc bạc vôi
Mấy bọn cù nhầy chuyên đấm hổi
Bao trang lá cải giỏi đâm bồi
Hạ hồi mới rõ xin đừng vội
Xa mặt cách lòng chén đãi bôi.
PHAN TỰ TRÍ
CŨNG HỌA:
LẠ NHỈ !
(Bát vĩ đồng
âm)
Gương này lạ quá chẳng ra tôi
Soi thấy eo ôi biến dạng rồi.
Chân ngắn tay dài khoe khỉ cội
Mồm loe mũi tịt nực mùi vôi.
Đầu thì nhẵn tựa lưng cua lội
Tai lại tươm như miếng giấy bồi
Liền kiện sao Thiên làm việc tối
Té ra lão Đẩu ngứa nghề bôi .
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA:
TỰ NHÌN TÔI...
Bát
vĩ đồng âm
Mấy bận quay đầu ngó lại tôi
Sáu lăm cuộc sống tạm yên rồi
Niềm thương đất nước đau
nhiều mối
Nỗi giận tình người bạc qúa
vôi !
Thơ dẫu hồn nhiên như thiếu
nữ
Tâm dù ngạo nghễ tựa cao bồi
Phồn hoa đô thị xin rời vội
Xa lánh miệng đời lắm đãi
bôi.!
Thy Lệ Trang
CÙNG HỌA:
LÃO PHẠM
Oách nhỉ lên hàng lão Phạm tôi
Ung dung bước giữa bảy mươi rồi
Xem đồng bạc trắng, phơ màu ngói
Thấy cổng son vàng, rộ sắc vôi
Mỗi sáng chuyên cần thầy thuốc hỏi
Từng canh bỏng rát khớp xương bồi
Vui cùng bạn hữu, ba chân tới
Nhớ buổi tranh tường vững cọ bôi
25 – 9 – 2017
Phạm Duy Lương
TIẾP HỌA:
LẼ
ĐỜI
Nốc chén dăm lần cũng có tôi
Trong say thấy bút cạn thơ rồi
Sơn đen thích vẽ màu tranh tối
Cặn cũ ưa nhìn cổ ống vôi
Hạt lúa mầm ươm cho mạ trỗi
Giòng sông phía lở để bên bồi
Đời không nắng đẹp hằng giăng lối
Rẽ tránh đường mòn vết đãi bôi
Bửu Tùng
Nốc chén dăm lần cũng có tôi
Trong say thấy bút cạn thơ rồi
Sơn đen thích vẽ màu tranh tối
Cặn cũ ưa nhìn cổ ống vôi
Hạt lúa mầm ươm cho mạ trỗi
Giòng sông phía lở để bên bồi
Đời không nắng đẹp hằng giăng lối
Rẽ tránh đường mòn vết đãi bôi
Bửu Tùng
HỢP HỌA:
THƯƠNG TA
(Họa 4 Vần)
Đôi lúc bỗng
nhìn lại chính tôi
Bao năm khỏe
khoắn tưởng yên rồi
Bỗng châu thân
bệnh, buồn bao mối
Chợt mái đầu
phai bạc quá vôi
Mơ ước trở về
nơi chốn cũ
Cầu mong gặp
lại bạn bè thôi
Đợi chờ dịp
khác thôi đừng vội
An dưỡng đừng
lo chuyện bỉnh bôi !
THIÊN HẬU
Ngẫm nỗi vui buồn cái phận tôi
CŨNG HỌA:
NGẪM PHẬN TÔI
Ngẫm nỗi vui buồn cái phận tôi
Lục tuần xuân
dẫm bước sang rồi
Lòng đau chứa
chất căn ngàn mối
Dạ tủi thêm
chồng lớp bạc vôi
Bước tự do
chùng trơ cảnh lỗi
Hằn tâm sự
hẫng héo thân bồi
Ai cùng ngắm
bóng chiều qua vội
Cảm nhận đêm
dài khúc đãi bôi.
Mai Thắng
ĐỒNG HỌA:
TRANH ĐỜI
Thật là đáng giận cái thằng
tôi
Thoắt cái mà nay tám bó rồi
Sự nghiệp hẩm hiu, đen tợ
khói
Công danh hỏng toét, trắng
như vôi
Số phần cùng tận, buồn trăn
trối
Chữ nghĩa lem nhem, biếng đấp
bồi
Dẫu cố vượt qua cơn hấp hối
Tranh đời đã vẽ dễ gì bôi ?
Thục Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét