TRẦN TÌNH
Trần tình lại
độc bóng cùng tôi
Rượu nhạt, men cay cái lẽ đời
Nợ chả hề vay sao quản gánh…
Lợi đâu dưng nhận vẫn lo đòi…
Trời cao, tay với xa trùng quá
Đất rộng, chân nhoài ngắn cũn ôi
Chẳng bỏ rơi ta, thân nhất: Bóng
Đêm buồn, tớ lại … đốt đèn soi !
CAO BỒI GIÀ
Nợ chả hề vay sao quản gánh…
Lợi đâu dưng nhận vẫn lo đòi…
Trời cao, tay với xa trùng quá
Đất rộng, chân nhoài ngắn cũn ôi
Chẳng bỏ rơi ta, thân nhất: Bóng
Đêm buồn, tớ lại … đốt đèn soi !
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
NGHÈO TỰ THUẬT
Nghĩ mà ngán ngẩm số phần tôi
Nghèo xác nghèo xơ cả cuộc
đời
Cố gắng chưa qua thân ở đợ
Miệt mài chửa thoát kiếp tôi
đòi
Không hờn đất thấp không
thương tưởng
Chẳng trách trời cao chẳng
rọi soi
Để mặc thằng bần đeo bám mãi
Khổ ơi là khổ, ối chao ôi !
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA:
TRÁCH
BÓNG
Gắn bó ai bằng bóng với tôi
Tưởng như đủ cặp mãi trên đời
Ngồi gần, chật ghế mà luôn muốn
Đi kế, chen chân vẫn cứ đòi
Đã ngỡ thủy chung, tình... quá
tuyệt !
Nào ngờ bạc bẽo, nghĩa...than ôi !
Còn nguồn sáng rọi, còn thân thiết
Đêm đến rời xa khi hết soi.
Sông Thu
CÙNG HỌA:
BẠN VÀ TÔI
Sáng chiều hai đứa bạn và tôi
Quấn quít bên nhau suốt cuộc
đời
Ngoài ngõ trong nhà chưa thắp
sáng
Trên trăng dưới bóng chẳng
đua đòi
Đường xa chân mỏi nào than
vãn
Đêm vắng canh tàn vẫn lặng
soi
Tình nghĩa đôi ta luôn gắn bó
Tắt đèn nhớ bậu lắm ai ôi !
THIÊN HẬU
TIẾP HỌA:
KIẾP OÁI OĂM
Trần tình thiên hạ kiếp thằng tôi
Vay chiếm oái oăm của sự đời.
Chiếm nắng chiếm sương trời để mặc
Vay rau vay cỏ đất không đòi
Vậy mà cũng lớn “thừa tâm” , hí
Rồi lại thêm oai “thiếu tướng” , ôi.
Chống nhũng công dân bàn việc nước
Lòng này vui dưới ánh dương soi .
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
ĐÀNH
THẾ..!
Đổi
thay vận thế cái thằng tôi
Mang nợ trần gian phải chịu thôi
Khô cạn tình người, không chỗ giúp
Mập mờ công lý, chẳng nơi đòi
Ao sâu cá quậy, luôn nhơ nhớp
Nước đục lòng tham, mãi bẩn ôi
Cho dẫu rằng ai chưa lấm bụi
Gương đời ô uế khó mà soi..!
Thanh Trương
Mang nợ trần gian phải chịu thôi
Khô cạn tình người, không chỗ giúp
Mập mờ công lý, chẳng nơi đòi
Ao sâu cá quậy, luôn nhơ nhớp
Nước đục lòng tham, mãi bẩn ôi
Cho dẫu rằng ai chưa lấm bụi
Gương đời ô uế khó mà soi..!
Thanh Trương
CŨNG
HỌA:
GỬI
HUYNH THỤC NGUYÊN
Ô hay ! mở miệng mãi than đời
Thượng đế trên trời cũng hỡi
ôi !
Hạnh phúc- sao hoài lo dĩ
vãng ?
Tự do- lại cứ nghĩ tôi đòi ?
Ngày ngày...lắm bữa cần câu
thả
Tối tối...đôi vần bóng điện
soi
Ông Cử, ông Nghè xưa có được
Làm thơ, câu cá ...giống
huynh tôi???
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét