CÀ PHÊ
Sầu dạ
hoài đeo, giấc chẳng ngon
Cà phê mong giải nhẹ tâm
hồn
Nồng nàn cảm thoảng hương hương
ngát
Thánh thót buồn rơi giọt giọt
tròn
Đắng đắng
ru đời
quên muộn vợi
Lâng lâng vỗ
khách tỉnh người hơn
Phận đen, vạ đắng,
Trời
sinh thế
Cạn tách lòng nghe bớt buốt hờn !
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
NHẸ NHÕM
TÂM TƯ
Đêm nằm trằn trọc ngủ không ngon
Bao mảnh sầu tư vướng víu hồn
Đun ấm trà thơm sôi tỏa ngát
Ngắm làn khói nhạt bốc xoay tròn
Hương bay thoang thoảng, lòng êm lại
Vị thấm nồng nàn, dạ ấm hơn
Nhớ những đêm xưa cùng đối ẩm
Bỗng dưng nhẹ hẳn nỗi ghen hờn.
Sông Thu
ĐỒNG HỌA:
TÂM HỒN ĂN UỐNG
Ăn uống ai mà chẳng thích
ngon ?
Nhưng ăn cũng phải có tâm hồn
Không cần kiểu cọ thêm phiền
phức
Có thể giản đơn miễn giữ tròn
Tính cách vừa vừa đừng quá
trớn
Yêu cầu phải phải chớ đòi hơn
Cùng nhau chia xẻ cùng vui
hưởng
Giành giựt mần chi dễ dỗi hờn
?
Thục Nguyên
CÙNG HỌA:
ÔI ! CÀ PHÊ
Đã uống quen rồi mới thấy ngon
Nâng thêm mạnh vía lại thanh hồn.
Yêu mùi ngan ngát quê hương đẹp
Khoái phút thanh cao trái đất tròn.
Qua quán cận kề đành ghé lại
Kiếm xu rủng rỉnh dễ sài hơn.
Đắng đen đen đắng mò đen đắng
Vắng « mợ » vài hôm dạ
muốn hờn .
Trần Như Tùng
Tiếp họa :
CÀ PHÊ BAN MÊ
Quê tôi* nức tiếng càphê ngon
Một ngụm nhắp VÔ sảng khoái
hồn
Vị đắng THANH THANH mùi hấp
dẫn
Hương thơm ngào ngạt giọt đen
tròn
Hừng đông một cốc LÀ KHOAN
KHOÁI
Sáng sớm hai ta hết giận hờn
Thi hữu nhâm nhi bàn thế sự
Chuyện trò rôm rả HỎI gì hơn
?
THIÊN HẬU
*BANMÊTHUỘT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét