TỰ DỖ
Tự dỗ sầu nguôi cậy chút men
Giọt bia buốt lạnh khiến môi mềm
Vài ly chiêu cạn ru
chiều lặng
Dăm tứ đong đầy đợi Nguyệt lên
Trăng nhịn chi trăng
,trơ nửa mảnh
Dạ ngơ mãi dạ quặn muôn niềm
Ngà ngà,chếnh choáng ,tai nghe gió:
Giũ chiếu ngả lưng…ngủ tiệt phiền!
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
LIỆU CÓ NGUÔI PHIỀN..?
Thành sầu giục phá...cậy đưa men.
Chất nóng hơi cay đọng lưỡi mềm.
Tính gỡ tơ vò...đâu mối thắt ?
Toan dìm giọt đắng lại đầy lên.
Mênh mang nhớ tiếc bao tình nhớ !
Ấp ủ niềm riêng một nỗi niềm.
Bầu cạn hồn ru vào cõi mộng...
cccNam Kha một giấc...có nguôi phiền..?
Trần Lệ Khánh--25-6-2017.
ĐỒNG HỌA:
THẲNG ĐƯỜNG ĐI TỚI
Nản lòng nhụt chí, mượn hơi men
Chỉ khiến làm cho óc rũ mềm
Đang giữa cơn say, buồn lắng xuống
Khi tàn cuộc rượu, khổ dâng lên
Tay chân bải hoải, đầu hoa váng
Lý trí tiêu tan, dạ muộn phiền
Hãy thẳng đường đi, băng trở ngại
Đời vui, hạnh phúc biết bao niềm.
Sông Thu
TIẾP HỌA:
TỰ GẠT
Làm sao cản nổi các ma men ?
Ngày tối " dô dô " đến nhũng mềm
Dáng mặt xanh xao như xác ướp
Miệng mồm nhừa nhựa tựa đồng lên
Lại cho nhậu nhẹt quên sầu muộn
Rồi bảo vui say giải nỗi niềm
Thực chất chỉ là trò tự phỉnh
Tỉnh ra mới thấm lắm ưu phiền
Thục Nguyên
HỢP HỌA:
THẦM NHỦ
Một chiều chán nản vội tìm men
Chỉ nhấp vài ly thấy ruột mềm
Túy lúy chân xiêu lòng héo rũ
Lùng bùng tai nổ mắt hoa lên
Xua màn đen tối nào ôm mộng
Quẳng gánh sầu tư khó gợi niềm
Trân quý thời gian vì ngắn ngủi
Thong dong tự tại chớ ưu phiền.
Như Thu
CŨNG HỌA:
MƯỢN
MEN
Tung
chiều mượn gió vút bừng men
Rũ
những buồn ngâm dạ nẫu mềm
Mãi
bóng cùng hình đêm tối xuống
Vẫn
trời với đất sáng ngày lên
Không
bè chẳng bạn,bao nhiêu nỗi
Lại
phú rồi thơ,cũng bấy niềm
Chút
rượu,chút bia…lòng được thuở
Hoang
vu thả xuống nhẹ tênh phiền
Lý
Đức Quỳnh
ĐỒNG
HỌA:
HÀNG MỚI
Hàng mới đây em tuyệt cú « men »
Giúp cho dạ cứng chóng nên mềm.
Cho hồn náo nhiệt từ trên xuống
Cho vía tưng bừng tận dưới lên.
Lúc khát dùng vào tươi mọi thứ
Khi no nhấp tới thỏa bao niềm.
Nào mua trữ sẵn kề bên gối
Sẽ thấy đời không một nỗi phiền .
Trần Như Tùng
CÙNG HỌA:
TÌNH EM GIẾNG KHƠI
Sờ gáy thấy mình cũng chuẩn
“men”
Tình sao vừa uống đã say mềm
Lâng lâng căng gió nâng diều
bổng
Lóng ngóng chong đèn ngóng
bạn lên
Cũng muốn cùng ai vui lắm nỗi
Lại e với bạn khổ bao niềm
Tấm gương “cảm nắng” còn treo
đó
Vơi cạn giếng khơi rửa muộn
phiền!
PHAN TỰ TRÍ
TIẾP HỌA:
SAY
Má đỏ hồn nhiên chả cậy men
Làm tôi điên đảo khướt say mềm
Thẩn thơ dạo bước quanh đường vắng
Lơ đãng ngây hồn lượn dốc lên
Nỗi nhớ khôn nguôi ray rứt nỗi
Niềm thương mãi nặng vấn vương niềm
Áo em vạt trắng hay mây cuộn?
Một thoáng bồng lai,thoát lụy phiền.
Thanh Hòa
HỢP HỌA:
LỘC BIẾC
Vị đắng tình yêu lại dấy men
Ngọt bùi khập khễnh dưới chân
mềm
Bâng khuâng thờ thẫn khi đêm
xuống
Xao xuyến bồi hồi lúc nắng lên
Hình bóng mong manh trôi ký ức
Trái tim vụn vỡ buộc bao niềm
Xuân sang sưởi ấm tình vô vọng
Lộc biếc xóa đi những muộn phiền
Hồng
Phượng
CŨNG
HỌA:
TÌM QUÊN
Rượu đắng ly đầy đã thấm men
Trò đời bạc bẽo muốn say mềm
Bóng chiều ngây ngất nhìn mây lịm
Giấc ngủ mơ màng đón gió lên
Dạ ngập ưu phiền dồn lắm chuyện
Lòng tràn nỗi khổ chứa bao niềm
Đất trời lảo đảo ngàn tia sắc
Đất trời lảo đảo ngàn tia sắc
Chuếnh choáng nồng cay giải muộn phiền
Minh Thuý
Minh Thuý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét