Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

MỘ KHÚC


MỘ KHÚC

 

Thấm đẫm lời thơ trải tự tình

Buồn tênh Mộ khúc nhẹ phiêu linh

Trong veo giọt nhạc, dây căng ngón

Cao vút làn hơi, giọng uốn mình

Ồ lạ chi tài khơi cõi mộng

Ô hay sao khéo vuốt lòng thinh

Chiều rơi nhẹ lắm, rơi buồn lắm

Chút nắng đâu xa cố hiện hình !

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA:

 

TRÁCH MÌNH

Vương vấn nhiều đêm bởi chữ tình
Yêu rồi...sao ngoảnh mặt làm thinh?
Muốn quên...trăn trở bao niềm mộng
Gợi nhớ...luyến lưu một bóng hình
Tay nắm đêm nào còn bỡ ngỡ
Mắt nhìn ai đó vẫn lung linh
Ngu ngơ tìm mãi vầng trăng hẹn
Thức trắng tàn canh lại trách mình !
Thy Lệ Trang

ĐỒNG HỌA:

 

VUI VỚI THƠ

 

Xa vắng bao năm một cõi tình

Ngậm ngùi tìm đến chốn thần linh

Chư tiên thanh thản nhìn nhân thế

Phật Thánh an nhiên trước chuyện mình

Thổn thức gọi trăng, trăng lặn khuất

Nghẹn ngào hỏi bóng, bóng làm thinh

Nàng thơ thông cảm, cho câu chữ

San sẻ.niềm vui thật hữu hình.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA:

 

LẶNG LẼ 

 

Khắc khoải đêm sâu giọt lệ tình

Sương mờ huyền ảo cảnh lung linh 

Thôi hờn phận bạc sầu đôi lứa 

Chẳng oán duyên phai tủi chúng mình 

Ngày ấy chia tay đà câm lặng

Đêm nào ly biệt chỉ làm thinh 

Khúc lòng u uẩn nhìn Trăng úa 

Ôi bóng thời gian chẳng xoá hình 

Minh Thuý 

 

TIẾP HỌA:

 

BÓNG HÌNH

 

Bể ái mênh mông, một mảnh tình

Thôi đừng quấy rối đấng thần linh

Thương thì mãnh liệt như trời đất

Yêu cứ say sưa tựa chúng mình

Đã tỏ tận tường, sao nín lặng ?

Chớ nên giả bộ, cố làm thinh 

Thời gian còn lại bao lăm chứ ?

Gắng kết đôi ta bóng với hình

Thục Nguyên

 

HỢP HỌA:

 

VỀ ĐÂU

 

Trăm năm duyên có phụ chi tình 

Lời nhắn Đạm Tiên rõ hiển linh

Chín khúc còn đau khi tựa gối

Ba sinh thêm khổ lúc gieo mình

Bể trần chìm nổi chưa òa vỡ

Thân phận dày vò chịu nín thinh

Man mác hoa trôi rầu má phấn

Về đâu chữ hiếu được nguyên hình ?

PHAN TỰ TRÍ

 

CŨNG HỌA:

 

MIÊN MAN NỖI NHỚ !

 

Người ơi sao nỡ vội vô tình !

Có lẽ cao dày hết hiển linh ?

Tự hỏi khi mô nhìn một hướng ?

Thầm mơ ngày nớ kết đôi mình

Nơi nầy thấp thỏm luôn chờ đợi

Phương ấy e dè mãi lặng thinh 

Trăm mối tơ vò mong bậu gỡ

Miên man nỗi nhớ...lại xem hình. 

Như Thu

 

ĐỒNG HỌA:

 

NHỮNG KHỐI TÌNH

 

Náu giữa đường thi những khối tình

Dịu dàng , lấp lánh lại lung linh.

Khi xem hoa nở mơ niềm bạn

Lúc ngắm trăng lên ước nỗi mình.

Phê phán, hoan nghênh thường dễ bốc

Tự trào, ngưỡng mộ khó làm thinh.

Thở dài tiếc nuối ngày xưa ấy

Lơ lửng tầng mây bóng với hình .

Trần Như Tùng

 

CÙNG HỌA:

 

CHUÔNG MỘ...

 

Chiều buông thánh thót giọt âm thinh...

Chuông vọng chùa xa...chốn Phật linh.

Nhịp mõ âm trầm tim lắng tiếng.

Lời kinh thanh nhã dạ ghi hình.

Cửa già rộng mở luôn ban phước.

Dòng Thế nổi trôi vẫn đắm mình.

Đuốc Tuệ soi đường hồn giác ngộ.

Không không sắc sắc nghiệm bao tình.

Trần Lệ Khánh--28-6-2017

 

TIẾP HỌA:

 

CÔ ĐƠN

 

Khúc nhạc du dương nhắc nhớ tình

Vô vàn tiếc nuối,giả làm thinh

Mênh mang kỷ niệm xưa ...khêu bóng

Dìu dặt thanh âm cũ...gợi hình

Rồi những hừng đông mây óng ả

Lại bao rằm sáng nguyệt lung linh...

Qua nhiều gió bão thân phiêu bạt

Tiếng hát đơn côi tủi phận mình.

Thanh Hòa

1 comments:

  1. Xin góp bài họa với Cao huynh

    VỀ ĐÂU

    Trăm năm duyên có phụ chi tình
    Lời nhắn Đạm Tiên rõ hiển linh
    Chín khúc còn đau khi tựa gối
    Ba sinh thêm khổ lúc gieo mình
    Bể trần chìm nổi chưa òa vỡ
    Thân phận dày vò chịu nín thinh
    Man mác hoa trôi rầu má phấn
    Về đâu chữ hiếu được nguyên hình ?

    PHAN TỰ TRI

    Trả lờiXóa