CHẠNH
LÒNG
Thế là Tết nhất đã trôi qua
Ta lại nhận thêm một tuổi già
Nhác thấy bề ngoài không biến đổi
Mà xem khí chất chút phôi pha
Như tuồng mệt mỏi khi lên dốc
Và tựa lo âu lúc giảm đà
Tự nhủ Vô Thường, đời vẫn thế
Sao còn thỉnh thoảng mắt hoen nhòa
?
Sông Thu
( Mồng 6 Tết Đinh Dậu 2017 )
BÀI HỌA:
TỰ CẢM
Ừ Tết thế mà đã vụt qua
Ôi chao đắng ngắt, lão thêm già
Lợi răng cả đám mòn chân lắc
Râu tóc từng chòm bạc sắc pha
Lối mộng lùi xa tuồng kiệt sức
Đường chiều đổ dốc tựa tăng đà
Ngày mai ngẫm chạnh ngày mai quá
Lạ nhỉ? Dưng không mắt lệ …nhòa!
CAO BỒI GIÀ
03-02-2017
ĐỒNG HỌA:
XÓT XA
Con đường gian khổ dẫu từng
qua
Cay đắng vẫn đeo bám tới già
Chẳng ngại thằng bần theo
quấy rối
Mà lo thiên hạ cứ dèm pha
Đầu ngu nên phải bò lên dốc
Sức kiệt còn đâu chạy lấy đà
?
Cố gắng bao nhiêu rồi cũng
thế
Đầm đìa nước mắt khó phai
nhoà
Thục Nguyên
CÙNG HỌA:
AN NHIÊN
Tết hết xuân rồi cũng chóng qua
Còn đâu tóc bạc ngại chi già
Buồng tim vẫn ấm dù thay nhịp
Vần họa thêm nồng tưởng lạc pha
Tiếng kệ đêm đêm cầu Phật Tổ
Câu kinh sáng sáng niệm Di Đà
An nhiên cứ nghĩ đời chưa lụi
Dẫu có từng khi chấm lệ nhòa.
Phan Tự Trí
TIẾP HỌA:
TỦI
PHẬN GIÀ !
Xuân nồng lặng lẽ mới
vừa qua
Phòng vắng
đìu hiu tủi phận già !
Mấy bữa ra vườn bê sách đọc
Một mình đun nước
nhấp chè pha
Hồn thơ năm ấy còn lai láng
Vóc liễu giờ đây chẳng điệu
đà
Vẫn biết thời gian nào có đợi
Tương tư dĩ vãng khó
phai nhoà !
Như Thu
HỢP HỌA:
SẮC
KHÔNG
Thắc thỏm chi rồi cũng sẽ
qua
Nên vui hiện tại kẻo mau già
Hãy ngồi xuống chiếu nâng
thơ họa
Và đến bên bàn rót mực pha
Chớ nghĩ tương lai mà vượt
mức
Đừng truy quá khứ để lên đà
Bình thường mà sống không mơ
tưởng
Rõ nghĩa sắc không vốn nhạt
nhòa
Lê
Đăng Mành
CŨNG HỌA:
CẢM THÔNG
Ba ngày tết Dậu cũng dần qua
Bạn cũng như tôi nhích chút già.
Bớt nửa miếng ngon cho nghẹn tới
Thêm vài tóc trắng để ngây pha.
Càng tham hổn hển khoe trầm bổng
Càng muốn đung đưa tạo điệu đà.
Hãy cảm ơn đời cho lắm tuổi
Còn thơm tay bút mắt chưa nhòa.
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA:
NGẬM NGÙI XUÂN…
Chẳng muốn, xuân rồi cũng sẽ qua
Thằng ta thuở ấy… hóa ông già
Lời yêu ngỏ với đào mai rụng
Tóc úa bay cùng nắng gió pha
Ngó dáng chân chồn đi lững thững
Trông trăng dạ rối mộng la đà
Bùi ngùi nhật ký từng trang lật
Nét mực ngày xưa đã nhạt nhòa.
Nguyễn Gia Khanh
CÙNG HỌA:
BÌNH THẢN
Vừa đó mùa đông lại mới qua
Thời gian chồng chất,hẳn thêm
già
Soi gương buồn bã: da mồi trổ
Ngắm bóng u hoài : sương
tuyết pha
Lọt kiếp nhân gian,đầy hụt hẫng
Vào đời thế tục,đoạ sa đà
Từ tâm tỉnh thức theo chân
Phật
Vô
thủy,vô chung ,hết lệ nhoà.
Thanh Hòa
TIẾP HỌA:
XUÂN MÃN
Cuộc vui đã cạn tự chiều qua
Bọn trẻ rời quê mặc bố già
Đêm vắng buông màn nghe gió
thổi
Ngày tàn tựa cửa ngó sương
pha
Tinh thần lắm bữa như
leo núi
Sức khỏe nhiều hôm giống mất
đà
Cuộc sống thôi thì đành chịu
vậy
Ngờ đâu xuân mãn lệ cay nhòa
Phạm Kim Lợi
HỢP HỌA:
CHẠNH
LÒNG
Tẻ nhạt đôi ngày Tết cũng qua
Đầu xanh khét nắng tóc thêm già
Sân trường áo bụi còn quên nghĩ
Nước mắt mi sầu đã chực pha
Vé số hàng rong dùng bắt nhịp?
Phòng nhung gái gọi giúp tăng đà?
Em thơ khó nhọc từ trong trứng
Chẳng khóc cho thân khóe lại nhòa
Bửu Tùng
CŨNG HỌA:
HẾT TẾT
Ngày vui chóng vánh đã trôi
qua
Những tưởng trẻ ra, sao vẫn
già
Hương án không đèn, nhan khói
lạnh
Đoá mai rả cánh, sắc màu pha
Cuộc cờ đen đỏ, không còn
sức
Tuổi hạc say sưa, cũng hết
đà
Hoan lạc mừng xuân, thôi thế
đủ
Tình thơ bạn hữu chẳng phai
nhoà
Thanh Trương
ĐỒNG HỌA:
MỘT
THOÁNG MI CAY
Đời như giấc mộng mới hôm qua
Ngoảnh lại, nhìn gương thấy
đã già
Ngày trước vô tư đùa tuyết
lạnh
Bây giờ tê tái ngại sương pha
Người xưa ...gợi nhớ "
thời son trẻ"
Bạn cũ...khơi
thương"thuở điệu đà"
Tự cợt trêu nhau : còn đẹp
lão...
Mà sao khóe mắt lệ cay nhòa !
Thy Lệ Trang
CÙNG HỌA:
THÁNG
LỤN NĂM TÀN (hiệu đính)
Năm cũ
vậy mà vội thoáng qua
Mừng Xuân
mới đến với thân già
Dung nhan
dáng nét nhiều thay đổi
Bức ảnh
sơn dầu chút trộn pha
Khí thế
đâu còn dư thể lực
Uy phong
đã mất thiếu cây đà
Cuộc đời
coi lại không như nhất
Kiếp sống
buồn vui cũng xóa nhòa.
Trịnh Cơ (Paris)
TIẾP HỌA:
CHẠNH LÒNG
Có đến vui cùng sẽ có qua
Ưu tư ý tưởng
tuổi đang già
Xuân tình
lặng lẽ còn vương cảm
Khát vọng âm
thầm khó chuyển pha
Mỏi gối ôm
hờn sương nhuộm tóc
Rùn vai giận
lẫy thế buông đà
Nhân sinh ký
gửi thời vô định
Số phận-căn
duyên chẳng
xóa nhòa!
Uyên Du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét