ĐÔI LỜI CẢM NHẬN
Anh Chị thương mến,
Sau khi đọc bài thơ của chị Sông Thu tự dưng cảm xúc dâng trào, khiến cho Như Thu phải viết thơ thể Đường luật gởi tặng chị ấy.
Chủ đề của bài thơ nầy có nội dung buồn da diết bởi cô đơn, cách trở, lệ hoen nhoà...chính vì vậy Như Thu ngại không dám mời Anh Chị họa thơ (nhưng thật ra trong lòng rất ư là muốn hihi...). Đối với Như Thu, ngoài gia đình ra chỉ cần có thêm một người hiểu, thương mến mình cũng quá vui, lòng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, nhưng bây giờ Như Thu có được hai mươi mốt (21) người mến thương nên rất mừng và cảm động biết dường bao!
Trộm nghĩ nếu Như Thu có gởi thêm nhiều lời cám ơn đến Anh Chị cũng không đủ đâu á, cho nên xin mạn phép mời cả nhà chịu khó vào xem những lời cảm nhận bên dưới nha. Như Thu đã chọn ra ít câu vừa ý của mỗi bài họa mà Anh Chị ưu ái gửi tặng nhé!
EM ĐI là thơ họa đầu tiên do bạn hiền Minh Thúy đã nhanh tay viết tặng, không chần chừ nữa, chúng ta hãy vào xem nữ sĩ muốn gởi gắm điều chi nhé!
Trong cuộc sống trên thế gian này, ta thường nghe nói về duyên phận, duyên nợ hoặc duyên số, chưa hết còn có đủ duyên hoặc hết duyên. Tất cả đều gói trọn tình cảm sâu đậm khắn khít giữa đôi trai gái, vợ chồng, gia đình, bà con, hàng xóm, bạn bè... Đến được với nhau cũng là cái duyên rồi, nhưng lại không được cùng nắm tay đi chung trọn đời, khiến cho giọt vắn giọt dài lã chã tuôn rơi!
Lệ đẫm chan hoà bởi khóc thương
Tình duyên đà tận, đôi ngã chia lìa khiến cho nữ sĩ lên tiếng dùm ai đó
Tình duyên đã hết rẻ đôi đường
Càng đau xót hơn khi phải phòng đơn lẻ bóng, vì âm dương cách biệt vĩnh viễn rời xa
Đơn phòng lẻ bóng tàn hương nguyệt
Mộ lạnh âm thầm phủ khói sương
Không có nỗi buồn nào sánh được, chao ôi đã buồn lại cảm thấy buồn hơn!!!
Có phải anh Tạ Vương Kim đã cất tiếng gọi EM Ở LẠI quá thân thương, trìu mến? Thi sĩ vui mừng khi thấy tàu đổ bến vội cùng ai bày tỏ nỗi lòng nhớ nhung, nhung nhớ trải bao tháng ngày xa cách. Hàn huyên chưa tròn, tâm sự chửa dứt để rồi tay vẫy, câu chào bịn rịn tiễn bước chân người tình vẫn ôm giấc mộng hải hà, sụt sùi mắt lệ đoanh tròng, em hỡi thôi đừng khóc nữa mà chi
Tàu ghé tiễn anh, khóc với thương
Từ nay hai đứa biệt đôi đường
Xót xa biết dường nao! Nhớ mãi lần đầu gặp gỡ, chứa chan niềm hy vọng sẽ cùng xây tổ ấm, nhưng giờ nầy em ở đâu?
Bây giờ đơn chiếc nơi phòng vắng
và hãy xem ngoài kia tuyết phủ lạnh buốt cả hồn ai
Nơi ấy ai nằm lạnh tuyết sương
Thương quá phải không quý Anh Chị?
Bài họa thứ ba "GA XÉP" ĐƯỜNG ĐỜI do nữ sĩ Cao Mỵ Nhân gửi tặng thì sao nè?
Vẫn biết rằng thế giới nầy chỉ là quán trọ, đan xen những trạng thái cảm xúc hỷ nộ ái ố. Đôi khi buồn vui bất chợt, suy nghĩ mông lung, quá khứ đã qua nhưng lòng sao mãi vấn vương ray rứt khôn nguôi!
Ôi nỗi buồn kia mãi vấn vương
Tương lai thì xa tít tận nơi nào, hỏi ai biết được ngày mai, có phải hôn?
Tác giả hình dung mình đang bước song hành với một người (tri kỷ chăng?) cả một khoảng thời gian dài chung bóng. Nhưng đó chỉ là mộng vì
Trăm năm vừa tới trạm sang đường
Nỗi nhớ chỉ quanh quẩn trên tàu
theo tháng năm, chỉ có vậy mà thôi!
Tàu ta lãng đãng chuyên niềm nhớ
Ô! Hãy lắng nghe lời nữ sĩ tâm sự: người đoan chắc rằng con thuyền bạn đang phiêu bạt nơi góc bể chân trời, luôn ngập tràn bao niềm thương da diết mãi đong đầy
Thuyền bạn lênh đênh chở nỗi thương
Có phải vậy hông người ấy ơi?
Anh biết lòng em vẫn nhớ thương
Chao ôi, nhẹ nhàng quá! Đây là câu thơ mở đầu cho bài họa CÒN ĐÂY của thi sĩ Cao Bồi Già.
Khi mới vừa đọc lên bỗng nhiên nghe dạ cảm thấy một chút bồi hồi, một niềm xúc động trào dâng khó tả. Có ai đồng ý với Như Thu không nè?
Vậy thì chúng ta tiếp tục vào xem nữa nhé!
Hãy lắng lòng nghĩ về những cặp tình nhân đang tha thiết yêu nhau, họ cùng vẽ ra một bức tranh với muôn màu sắc rực rỡ. Theo thời gian tìm hiểu thật kỹ càng, thông gia hai họ đều hân hoan đón nhận dâu hiền rể quý. Cứ ngỡ rồi đây vợ chồng chung sống bên nhau trọn đời, nhưng than ôi! Đôi ngả chia lìa, buồn lắm người ơi!!!
Mặc dù thế nhưng thi sĩ lại khẳng định rằng trong lòng họ mãi mãi luôn nghĩ về nhau dẫu âm dương cách biệt
Âm dương đành đoạn, nhưng lòng chẳng…
Họ không rời nhau như bóng với hình thường khuyên lơn, an ủi cùng chăm sóc cho nhau cả trong giấc ngủ
Ngủ đi, hồn quạt suốt canh trường
Không có hình ảnh nào đẹp hơn có thể so sánh được với hình ảnh này
Ta vẫn bên người trong khói...sương.
Cảm động làm sao!
Tiếp theo chúng ta hãy cùng xem nữ sĩ Thúy M tâm sự CHUYỆN ĐÔI TA
như thế nào nhé!
Nghe ông bà kể lại thời xưa đa số những bậc cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Dù không quen biết nhau trước và cũng không có điều kiện hay thời gian tìm hiểu, nhưng sau đó họ vẫn ấm êm, hạnh phúc bên nhau cho đến cuối đời.
Tuy nhiên, so với ngày nay mặc dầu thoải mái tự do đi tìm ý trung nhân cho riêng mình, nhưng cũng không ít phụ huynh vẫn quan tâm chú trọng đưa ra nhiều ý kiến cản ngăn. Cha mẹ cả hai bên thường nghiêng về “môn đăng hộ đối”. Nữ sĩ rất thông cảm và lo lắng cho họ ở ngay cặp đề
Từ thuở ban đầu chớm ý thương
Đôi ta đã thấy khó chung đường
Nghe tội nghiệp quá đi!
Nhưng đôi lứa nào bỏ cuộc, không dễ dàng chấp nhận như thế. Họ đã tránh gặp gỡ nhau thường xuyên, rồi âm thầm quyết tâm vượt qua những chông gai đầy thử thách.
Quyết chí đôi ta liều dũng cảm
Kiên gan hai kẻ gắng can trường
Như Thu thật ngưỡng mộ nữ sĩ, nàng khéo léo làm sao vì đã giúp họ chung sống trọn đời, cuộc tình kết thúc thật nên thơ và có hậu
Hôn nhân đến lúc vươn tay nắm
Không phải chờ đợi chi nữa, chúng ta cùng nhau chúc mừng họ trăm năm bền duyên giai ngẫu nhé!
Xin mời quý Anh Chị xem bài
họa BÓNG DÁNG NGƯỜI VỀ do nữ sĩ Mỹ Ngọc viết
tặng Như Thu để nghe tác giả thố lộ những điều chi nhé!
Chắc hẳn trong mỗi người chúng ta đã thường nghe nói “Vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành” hay là “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng” Nhưng cũng không tránh được thế sự vô thường, nữ sĩ từng thấy cảnh nghìn trùng xa cách, ngàn dặm chia ly, nỗi nhớ niềm thương mãi canh cánh bên lòng
Cách biệt lâu rồi vẫn nhớ thương
khiến người vội hỏi ai đó
Vì đâu nên nỗi phải đôi đường
Xót xa, hụt hẫng khi chiều đến, lã chã lệ hoen dòng
Nước mắt cô đơn khi chiều tận
Niềm riêng thổn thức tàn canh, ôi buồn quá đỗi!
Chắc hẳn trong mỗi người chúng ta đã thường nghe nói “Vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành” hay là “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng” Nhưng cũng không tránh được thế sự vô thường, nữ sĩ từng thấy cảnh nghìn trùng xa cách, ngàn dặm chia ly, nỗi nhớ niềm thương mãi canh cánh bên lòng
Cách biệt lâu rồi vẫn nhớ thương
khiến người vội hỏi ai đó
Vì đâu nên nỗi phải đôi đường
Xót xa, hụt hẫng khi chiều đến, lã chã lệ hoen dòng
Nước mắt cô đơn khi chiều tận
Niềm riêng thổn thức tàn canh, ôi buồn quá đỗi!
Con tim nức nở suốt canh trường
Chờ đợi mỏi mòn nhưng chỉ thấy
Bóng dáng người tình lẫn khói sương.
Biết nói gì đây hở??
May mắn làm sao Như Thu phải cám ơn thi sĩ Lý Đức Quỳnh đã tặng bài họa THỜI HOA MỘNG biến không khí ưu tư, bi lụy thành khung cảnh nhộn nhịp tưng bừng. Xin mời quý Anh Chị cùng Như Thu đến thiên đường tham dự bữa tiệc do thi sĩ mời nhé! Anh Chị cũng đừng bận tâm vì hoa đã kết đầy, vé cũng in xong. Hai câu đề chứng minh nè!
Hoa nhớ kết đầy chiếc giỏ thương
Tình yêu đặt vé đến thiên đường
Hãy xem kìa trên ngôi cao lộng lẫy hoàng hậu đang e thẹn mĩm cười, một hình ảnh đẹp, quá dễ thương phải không nào?
Lung linh một cõi, em hoàng hậu
Còn đế vương đang nghĩ gì? Hạnh phúc đẹp vô ngần!
Rực rỡ đôi lòng, anh đế vương
Hằng ngày cuộc sống của chúng ta rất ư là mệt mỏi vì phải bận rộn đương đầu với cơm áo, bạc tiền lại vừa phải gánh chịu biết bao nhiêu phiền toái vây quanh.
Thế thì hãy tự cho phép mình thả hồn dăm ba phút mơ mộng, thử đi một lần thôi sẽ thấy thân tâm thường lạc ngay!
Đây là cách suy nghĩ của Như Thu, sau khi thưởng thức những vần thơ của thi sĩ Lý Đức Quỳnh đó!
Hầu như ai ai cũng cho rằng chết là hết. Không hiểu đúng sai thế nào, Như Thu không bàn vấn đề này ở đây, nhưng đối với nữ sĩ Thy Lệ Trang có lẽ chị nhìn thấu nỗi lòng ai và quá cảm động mối tình thủy chung của họ nên nữ sĩ đã viết bài PHẢI CHĂNG....?
Quá mãnh liệt ngay từ câu thứ nhất
Thề rằng đến chết vẫn còn thương
Họ còn trao lời ước hẹn
Ta sẽ gặp nhau ở cuối đường
Theo truyền thuyết nơi âm phủ cầu Nại Hà như là ranh giới cuối cùng của địa ngục. Đôi lứa vẫn cương quyết chờ đợi nhau nơi ấy. Quả thật tình yêu không ranh giới, nào có phân biệt dương trần hay địa phủ chi đâu!
Cầu Nại...anh chờ xây vọng nguyệt
Đài Hồn...em đến nối tơ vương
Cuối cùng họ bỗng nhận ra tất cả là huyễn mộng, lờ mờ sương phủ vây quanh
Tất cả phải chăng là huyễn mộng?
Diêm đài chỉ thấy chập chùng sương!
Sụt sùi mắt lệ, hỏi ai mà chẳng nghẹn lòng?
Bài họa tiếp theo GIÃ BIỆT YÊU THƯƠNG của thi sĩ Song Quang (Viết thay tâm sự một người) khiến cho Như Thu tò mò lắm đây! Thế thì có Anh Chị nào cũng tò mò giống Như Thu thì xin mời vào xem chung nhé!
Trước tiên thi sĩ viết cặp đề nghe não nuột biết là bao!
Đã hết đi chung một lối đường
Thôi đành giã biệt với yêu thương
Nhận thấy đôi tình nhân nào cũng thế, khi quen biết nhau họ hay dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, nhưng trong khoảng thời gian dài chuyện tình cảm không thể nào ví như mặt hồ nước trong veo, nhiều khi cũng lăn tăn gợn sóng.
Đề nghị chia tay là điều khó tỏ bày cho đối phương hiểu vì sao, để rồi nghi ngờ, đổ thừa tại, bởi, bị...Cứ ngỡ rằng chấp nhận chia tay, rời xa nhau lòng không còn vướng bận, nhưng kỷ niệm cứ vơi đầy, nỗi buồn quay quắt gợi niềm nhớ khôn nguôi!
Bàng hoàng em sống trong sầu muộn
Thảng thốt anh rời giữa vấn vương
Đâu dễ dàng chia tay được phải không nà?
Ôi cảm động làm sao bài họa thứ mười do nữ sĩ Sông Thu viết tặng TÌNH NGHĨA MỘT ĐỜI, tựa đề đọc nghe ấm áp dường nao!
Đã thành vợ chồng bao nhiêu năm chung sống hạnh phúc bên nhau, chia ngọt sẻ bùi, vô vàn ngưỡng mộ! Có nhiều ý kiến cho rằng sau khi thành hôn, hai người đã là của nhau rồi, không cần phải lo lắng như: sợ anh chồng hay cô vợ phản bội, biết là hoa đã có chủ rồi, nên chẳng còn ngại tình địch tranh giành...Thế nhưng không phải vì những lý do nêu trên mà tình nghĩa thiếu đi sự lãng mạn. Họ trân quý, thương yêu vượt xa cái thủa ban đầu nữa kìa. Không phải là thể hiện qua loa một lần cho ngày sinh nhật hay những ngày lễ lớn đâu nhé!
Mỗi ngày, Như Thu nhắc lại mỗi ngày hai lần sáng chiều cơ!
Sáng đón chiều đưa, hồn mãi đắm
Lãng mạn đến thế làm sao lòng dạ chẳng vấn vương say đắm, đêm ngày luôn tưởng nhớ?
Đêm mơ ngày tưởng, dạ hoài vương
Than ôi duyên phần ngắn ngủi, anh vội vã rời xa!
Từ buổi anh đi... sầu tử biệt
nhạt nhoà suối lệ, người hỡi canh tàn anh có hay?
Nhòa mi, em khóc mỗi đêm trường
Thương quá là thương!
Như Thu viết xong phần cảm nhận cho mười bài họa rồi tự nghĩ Anh Chị không bỏ cuộc đâu, vì mỗi bài họa có ý tưởng riêng rẽ, thật là thú vị phải không nào?
Tiếp theo thì chúng ta có hai bài họa TÌNH CHUNG THỦY và CÕI MƠ do thi sĩ Mai Xuân Thanh viết tặng, vào đây nhé Anh Chị ơi!
Hai câu đề thi sĩ gột tả tâm trạng với nỗi nhớ nhung người bạn đường tha thiết giữa màn đêm tĩnh mịch, trăng rằm sáng rực ngoài khung cửa.
Chờ đợi mỏi mòn nhưng chỉ thấy
Bóng dáng người tình lẫn khói sương.
Biết nói gì đây hở??
May mắn làm sao Như Thu phải cám ơn thi sĩ Lý Đức Quỳnh đã tặng bài họa THỜI HOA MỘNG biến không khí ưu tư, bi lụy thành khung cảnh nhộn nhịp tưng bừng. Xin mời quý Anh Chị cùng Như Thu đến thiên đường tham dự bữa tiệc do thi sĩ mời nhé! Anh Chị cũng đừng bận tâm vì hoa đã kết đầy, vé cũng in xong. Hai câu đề chứng minh nè!
Hoa nhớ kết đầy chiếc giỏ thương
Tình yêu đặt vé đến thiên đường
Hãy xem kìa trên ngôi cao lộng lẫy hoàng hậu đang e thẹn mĩm cười, một hình ảnh đẹp, quá dễ thương phải không nào?
Lung linh một cõi, em hoàng hậu
Còn đế vương đang nghĩ gì? Hạnh phúc đẹp vô ngần!
Rực rỡ đôi lòng, anh đế vương
Hằng ngày cuộc sống của chúng ta rất ư là mệt mỏi vì phải bận rộn đương đầu với cơm áo, bạc tiền lại vừa phải gánh chịu biết bao nhiêu phiền toái vây quanh.
Thế thì hãy tự cho phép mình thả hồn dăm ba phút mơ mộng, thử đi một lần thôi sẽ thấy thân tâm thường lạc ngay!
Đây là cách suy nghĩ của Như Thu, sau khi thưởng thức những vần thơ của thi sĩ Lý Đức Quỳnh đó!
Hầu như ai ai cũng cho rằng chết là hết. Không hiểu đúng sai thế nào, Như Thu không bàn vấn đề này ở đây, nhưng đối với nữ sĩ Thy Lệ Trang có lẽ chị nhìn thấu nỗi lòng ai và quá cảm động mối tình thủy chung của họ nên nữ sĩ đã viết bài PHẢI CHĂNG....?
Quá mãnh liệt ngay từ câu thứ nhất
Thề rằng đến chết vẫn còn thương
Họ còn trao lời ước hẹn
Ta sẽ gặp nhau ở cuối đường
Theo truyền thuyết nơi âm phủ cầu Nại Hà như là ranh giới cuối cùng của địa ngục. Đôi lứa vẫn cương quyết chờ đợi nhau nơi ấy. Quả thật tình yêu không ranh giới, nào có phân biệt dương trần hay địa phủ chi đâu!
Cầu Nại...anh chờ xây vọng nguyệt
Đài Hồn...em đến nối tơ vương
Cuối cùng họ bỗng nhận ra tất cả là huyễn mộng, lờ mờ sương phủ vây quanh
Tất cả phải chăng là huyễn mộng?
Diêm đài chỉ thấy chập chùng sương!
Sụt sùi mắt lệ, hỏi ai mà chẳng nghẹn lòng?
Bài họa tiếp theo GIÃ BIỆT YÊU THƯƠNG của thi sĩ Song Quang (Viết thay tâm sự một người) khiến cho Như Thu tò mò lắm đây! Thế thì có Anh Chị nào cũng tò mò giống Như Thu thì xin mời vào xem chung nhé!
Trước tiên thi sĩ viết cặp đề nghe não nuột biết là bao!
Đã hết đi chung một lối đường
Thôi đành giã biệt với yêu thương
Nhận thấy đôi tình nhân nào cũng thế, khi quen biết nhau họ hay dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, nhưng trong khoảng thời gian dài chuyện tình cảm không thể nào ví như mặt hồ nước trong veo, nhiều khi cũng lăn tăn gợn sóng.
Đề nghị chia tay là điều khó tỏ bày cho đối phương hiểu vì sao, để rồi nghi ngờ, đổ thừa tại, bởi, bị...Cứ ngỡ rằng chấp nhận chia tay, rời xa nhau lòng không còn vướng bận, nhưng kỷ niệm cứ vơi đầy, nỗi buồn quay quắt gợi niềm nhớ khôn nguôi!
Bàng hoàng em sống trong sầu muộn
Thảng thốt anh rời giữa vấn vương
Đâu dễ dàng chia tay được phải không nà?
Ôi cảm động làm sao bài họa thứ mười do nữ sĩ Sông Thu viết tặng TÌNH NGHĨA MỘT ĐỜI, tựa đề đọc nghe ấm áp dường nao!
Đã thành vợ chồng bao nhiêu năm chung sống hạnh phúc bên nhau, chia ngọt sẻ bùi, vô vàn ngưỡng mộ! Có nhiều ý kiến cho rằng sau khi thành hôn, hai người đã là của nhau rồi, không cần phải lo lắng như: sợ anh chồng hay cô vợ phản bội, biết là hoa đã có chủ rồi, nên chẳng còn ngại tình địch tranh giành...Thế nhưng không phải vì những lý do nêu trên mà tình nghĩa thiếu đi sự lãng mạn. Họ trân quý, thương yêu vượt xa cái thủa ban đầu nữa kìa. Không phải là thể hiện qua loa một lần cho ngày sinh nhật hay những ngày lễ lớn đâu nhé!
Mỗi ngày, Như Thu nhắc lại mỗi ngày hai lần sáng chiều cơ!
Sáng đón chiều đưa, hồn mãi đắm
Lãng mạn đến thế làm sao lòng dạ chẳng vấn vương say đắm, đêm ngày luôn tưởng nhớ?
Đêm mơ ngày tưởng, dạ hoài vương
Than ôi duyên phần ngắn ngủi, anh vội vã rời xa!
Từ buổi anh đi... sầu tử biệt
nhạt nhoà suối lệ, người hỡi canh tàn anh có hay?
Nhòa mi, em khóc mỗi đêm trường
Thương quá là thương!
Như Thu viết xong phần cảm nhận cho mười bài họa rồi tự nghĩ Anh Chị không bỏ cuộc đâu, vì mỗi bài họa có ý tưởng riêng rẽ, thật là thú vị phải không nào?
Tiếp theo thì chúng ta có hai bài họa TÌNH CHUNG THỦY và CÕI MƠ do thi sĩ Mai Xuân Thanh viết tặng, vào đây nhé Anh Chị ơi!
Hai câu đề thi sĩ gột tả tâm trạng với nỗi nhớ nhung người bạn đường tha thiết giữa màn đêm tĩnh mịch, trăng rằm sáng rực ngoài khung cửa.
Say mê thả hồn ru niềm thương nhớ vô
bờ...
Bâng khuâng sáu khắc mến người thương
Không sao dỗ giấc lại đưa dòng suy nghĩ vây quanh gối lẻ, trằn trọc suốt năm canh
Trằn trọc năm canh nhớ bạn đường
Xúc động cho mối tình chung thủy, ôn hoài những ký ức ngày xưa.
Trọn tình hoài niệm luôn tơ tưởng
Chung thủy tri âm mãi vấn vương
Vấn vương, tơ tưởng đến bao giờ hỡi người ơi?
Trong một đêm thanh vắng, tĩnh lặng, cây cỏ đà say giấc, bỗng nhiên cảm giác cô đơn hiện hữu. Mặc dù đã trải qua mấy mùa cách biệt, nhưng sao cõi lòng cứ mãi nhớ thương, thương nhớ... tưởng đà vơi nhưng mãi đong đầy dưới ánh trăng tỏ rạng.
Nguyệt tỏa ngoài hiên nhớ bạn đường
Bao mùa cách biệt dạ hoài thương
Đây là cặp đề của thi sĩ Hương Thềm Mây trong bài NHỚ BẠN ĐƯỜNG
Bởi vì không gian quá êm đềm, thời gian tựa ngừng trôi, đang thả hồn gợi nhớ nhiều kỷ niệm đáng yêu ngày mới quen nhau, bỗng dưng nghe tiếng bước chân ai về. Vui lắm dõi mắt nhìn theo nhưng nào thấy ai, chỉ là tiếng lá khô xạc xào, hụt hẫng...ngỡ ngàng...
Kìa như có một bóng người phất phơ lượn lờ giữa màn sương
Cô liêu quạnh quẻ vườn quê lạnh
Bỗng thấy người về giữa bóng sương
Ơi bạn đường thấu hiểu dạ nầy chăng?
Ngẫm ra tự thấy mình may mắn ghê vì được thi sĩ Liêu Xuyên (có biệt tài sáng tác thể Thuận Nghịch Độc rất hay) đã hoạ thơ tặng Như Thu với tựa đề NGỜI NGỜI CHÍNH KHÍ thật hào hùng, mạnh mẽ làm sao!
Trước tiên thi sĩ giới thiệu cho người đọc ở hai câu mở đề nơi phần đọc xuôi ngập tràn nỗi tái tê thương chồng quá sâu đậm
Đời tê tái mãi nhớ chồng thương
Đôi ngả phân ly, đau lòng lắm người ơi!
Luỵ tủi lòng chia rẽ khổ đường!
Ôi, tiếng than uất hận nơi phần đọc ngược mà thi sĩ đã lập lại hai lần “thảm thảm” có lẽ tác giả muốn cho người đọc hiểu rằng cõi lòng chinh phụ rất đau, đau lắm!
Trường hận thống đau tâm thảm thảm,
Cũng vậy tác giả thấu hiểu lòng ai
Tóc tang sầu thấm dạ bời bời!
Khéo léo chọn chữ giúp nâng cao mối tình chung thủy của người chinh phụ đáng thương phải đội khăn tang.
Đồng thời ý diễn đạt phong phú và tuyệt lắm vì đã tạo cho vần thơ mượt mà hơn, chính là ở tài thi sĩ Liêu Xuyên vậy!
Tiếp theo xin mời quý Anh Chị cùng với Như Thu đi tìm NGƯỜI ĐÂU mà nữ sĩ Phương Hoa hỏi nhé!
Ô, nhìn xem kìa Anh Chị thấy gì không? có đôi trai tài gái sắc đang âu yếm trong vòng tay ấm áp, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào cho thỏa lòng nhung nhớ sau thời gian dài cách trở, họ đã chia tay tự thủa nào! Bỗng nhiên sao lạ quá “người đâu” hở? Kỳ thật mình không biết gì thêm nữa vậy? À Như Thu hiểu rồi chúng ta cùng nữ sĩ mới vừa tỉnh giấc sau ít giây hoà mộng đẹp. Tiếc ghê!
Vòng ôm trong mộng ngụt ngùn thương
Tỉnh giấc thì ra đã rẽ đường
Nữ sĩ rất tài tình đã chọn bóng lẽ, phòng côi và hình ảnh hay nhất là mượn gối sưởi ấm bờ môi lạnh, tiếp theo là mượn chăn để lau khô ngấn lệ còn vương.
Gối chiếc chườm môi, môi vẫn lạnh
Chăn sầu lau lệ, lệ còn vương
Ôi chao tuyệt vời lắm nữ sĩ ơi!
Tiếp theo là bài họa KHÓI SƯƠNG của thi sĩ Chu Hà đã giới thiệu cho chúng ta hiểu rằng cuộc đời như giấc mộng mà thôi, nhưng vẫn không ngăn được niềm thương nhớ dạt dào, thiết tha...Vui mừng khi chứng kiến cảnh đoàn viên, nhưng cũng không khỏi ngậm ngùi, lệ ướt mi
Người đã xa rồi... mãi nhớ thương!
Đời như giấc mộng bóng loang đường
Mỗi khi đêm về, có một loài chim cất tiếng kêu thảm thiết, bi lụy, xót xa như muốn bày tỏ lòng thủy cùng nỗi mất mát to lớn nhưng không thể tìm thấy được nữa rồi!!!
Tiếng vạc kêu đêm buồn lẻ bạn
Giọt sầu ti tách xót can trường
Dường như hồn quanh quẩn đâu đây?
Xin hỏi gia đình ta có còn muốn xem tiếp nữa không vậy? Như Thu khẳng định thi sĩ Anh Nguyễn chắc chắn sẽ đọc rồi, có phải không nè? Tiện thể xin mời Anh Chị cùng xem NGƯỜI VỀ luôn nhé!
Bâng khuâng sáu khắc mến người thương
Không sao dỗ giấc lại đưa dòng suy nghĩ vây quanh gối lẻ, trằn trọc suốt năm canh
Trằn trọc năm canh nhớ bạn đường
Xúc động cho mối tình chung thủy, ôn hoài những ký ức ngày xưa.
Trọn tình hoài niệm luôn tơ tưởng
Chung thủy tri âm mãi vấn vương
Vấn vương, tơ tưởng đến bao giờ hỡi người ơi?
Trong một đêm thanh vắng, tĩnh lặng, cây cỏ đà say giấc, bỗng nhiên cảm giác cô đơn hiện hữu. Mặc dù đã trải qua mấy mùa cách biệt, nhưng sao cõi lòng cứ mãi nhớ thương, thương nhớ... tưởng đà vơi nhưng mãi đong đầy dưới ánh trăng tỏ rạng.
Nguyệt tỏa ngoài hiên nhớ bạn đường
Bao mùa cách biệt dạ hoài thương
Đây là cặp đề của thi sĩ Hương Thềm Mây trong bài NHỚ BẠN ĐƯỜNG
Bởi vì không gian quá êm đềm, thời gian tựa ngừng trôi, đang thả hồn gợi nhớ nhiều kỷ niệm đáng yêu ngày mới quen nhau, bỗng dưng nghe tiếng bước chân ai về. Vui lắm dõi mắt nhìn theo nhưng nào thấy ai, chỉ là tiếng lá khô xạc xào, hụt hẫng...ngỡ ngàng...
Kìa như có một bóng người phất phơ lượn lờ giữa màn sương
Cô liêu quạnh quẻ vườn quê lạnh
Bỗng thấy người về giữa bóng sương
Ơi bạn đường thấu hiểu dạ nầy chăng?
Ngẫm ra tự thấy mình may mắn ghê vì được thi sĩ Liêu Xuyên (có biệt tài sáng tác thể Thuận Nghịch Độc rất hay) đã hoạ thơ tặng Như Thu với tựa đề NGỜI NGỜI CHÍNH KHÍ thật hào hùng, mạnh mẽ làm sao!
Trước tiên thi sĩ giới thiệu cho người đọc ở hai câu mở đề nơi phần đọc xuôi ngập tràn nỗi tái tê thương chồng quá sâu đậm
Đời tê tái mãi nhớ chồng thương
Đôi ngả phân ly, đau lòng lắm người ơi!
Luỵ tủi lòng chia rẽ khổ đường!
Ôi, tiếng than uất hận nơi phần đọc ngược mà thi sĩ đã lập lại hai lần “thảm thảm” có lẽ tác giả muốn cho người đọc hiểu rằng cõi lòng chinh phụ rất đau, đau lắm!
Trường hận thống đau tâm thảm thảm,
Cũng vậy tác giả thấu hiểu lòng ai
Tóc tang sầu thấm dạ bời bời!
Khéo léo chọn chữ giúp nâng cao mối tình chung thủy của người chinh phụ đáng thương phải đội khăn tang.
Đồng thời ý diễn đạt phong phú và tuyệt lắm vì đã tạo cho vần thơ mượt mà hơn, chính là ở tài thi sĩ Liêu Xuyên vậy!
Tiếp theo xin mời quý Anh Chị cùng với Như Thu đi tìm NGƯỜI ĐÂU mà nữ sĩ Phương Hoa hỏi nhé!
Ô, nhìn xem kìa Anh Chị thấy gì không? có đôi trai tài gái sắc đang âu yếm trong vòng tay ấm áp, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào cho thỏa lòng nhung nhớ sau thời gian dài cách trở, họ đã chia tay tự thủa nào! Bỗng nhiên sao lạ quá “người đâu” hở? Kỳ thật mình không biết gì thêm nữa vậy? À Như Thu hiểu rồi chúng ta cùng nữ sĩ mới vừa tỉnh giấc sau ít giây hoà mộng đẹp. Tiếc ghê!
Vòng ôm trong mộng ngụt ngùn thương
Tỉnh giấc thì ra đã rẽ đường
Nữ sĩ rất tài tình đã chọn bóng lẽ, phòng côi và hình ảnh hay nhất là mượn gối sưởi ấm bờ môi lạnh, tiếp theo là mượn chăn để lau khô ngấn lệ còn vương.
Gối chiếc chườm môi, môi vẫn lạnh
Chăn sầu lau lệ, lệ còn vương
Ôi chao tuyệt vời lắm nữ sĩ ơi!
Tiếp theo là bài họa KHÓI SƯƠNG của thi sĩ Chu Hà đã giới thiệu cho chúng ta hiểu rằng cuộc đời như giấc mộng mà thôi, nhưng vẫn không ngăn được niềm thương nhớ dạt dào, thiết tha...Vui mừng khi chứng kiến cảnh đoàn viên, nhưng cũng không khỏi ngậm ngùi, lệ ướt mi
Người đã xa rồi... mãi nhớ thương!
Đời như giấc mộng bóng loang đường
Mỗi khi đêm về, có một loài chim cất tiếng kêu thảm thiết, bi lụy, xót xa như muốn bày tỏ lòng thủy cùng nỗi mất mát to lớn nhưng không thể tìm thấy được nữa rồi!!!
Tiếng vạc kêu đêm buồn lẻ bạn
Giọt sầu ti tách xót can trường
Dường như hồn quanh quẩn đâu đây?
Xin hỏi gia đình ta có còn muốn xem tiếp nữa không vậy? Như Thu khẳng định thi sĩ Anh Nguyễn chắc chắn sẽ đọc rồi, có phải không nè? Tiện thể xin mời Anh Chị cùng xem NGƯỜI VỀ luôn nhé!
Dù cho thế giới rộng lớn bao la, bốn
mùa xuân hạ thu đông tuần tự xoay vòng. Tiếc thay cuộc đời của nhân loại rất ư
là ngắn ngủi, thế nên mới vừa sum họp sao nỡ lìa xa? Không thể tay trong tay đi
mọi nẻo đường.
Thi sĩ thấy được điều này nên mới chia sẻ nỗi niềm
Người còn kẻ mất để sầu thương
Mình chẳng cùng đi suốt quãng đường!
Nuối tiếc u hoài thi sĩ còn mượn khúc “Bình Sa Lạc Nhạn” ẩn chứa một tâm tư đầy trắc trở, oan khiên, suối lệ tuôn trào
Phím lỡ tơ chùng cung nhạc dứt
Bình sa nhạn lạc tiếng đàn vương
Tài tình lắm thi sĩ ơi!
Không gì vui hơn khi thấy nữ sĩ Song Thanh Kim Phú đã có cùng tựa với bài xướng ANH VỀ, nhưng đối với Như Thu lời thơ của nữ sĩ buồn thấm thía tận tâm cang hơn.
Hãy lắng nghe Như Thu dẫn chứng nè
Người quên lời hẹn bước chung đường!
Cho dù kẻ ấy vô tình quên mất lời hẹn, nhưng mà sao lòng dạ cứ ray rứt mãi
Xót dạ đau lòng…mãi nhớ thương
Có lần chị Kim Phú trách yêu Như Thu “Ai biểu bài xướng của Như Thu chạm vào trái tim đã ngủ yên từ lâu của chị làm chi?” để rồi bài họa thứ hai NGƯỜI ĐI xuất hiện, mà lại là Liên Hoàn Đảo Vận nữa Như Thu càng ngưỡng mộ hồn thơ lai láng của chị đấy!
Chúng ta xem tiếp nhen! Bởi vì phút ban đầu đã hẹn biển thề non dưới ngàn sao lấp lánh nhưng mà ai kia lại không giữ lời hẹn ước? Còn nếu như đã chung lối về mà sao duyên phận không bền? Én Bắc nhạn Nam sầu tư một gánh...
Kết tóc không tròn duyên đã dứt
Se tơ chẳng vẹn lệ còn vương
Thật khó mà đối diện và chấp nhận khi một người bỏ ta đi về thế giới xa xăm, vĩnh viễn muôn đời không thể nào gặp lại
Âm dương cách biệt đành hai nẻo
Sống thác phân ly khó một đường
Buồn lắm chị ơi!!!
Dù ở độ tuổi nào ai ai cũng đã có một lần đi thăm mộ người thân hay bạn hữu phải không Anh Chị?
Hằng năm vào tháng ba âm lịch, nhiều gia đình, quyến thuộc con cháu gần xa hẹn cùng nhau tề tụ trong Tiết Thanh Minh. Họ rất thành tâm và chuẩn bị rất chu đáo cơm canh, hoa quả dâng cúng tổ tiên, ông bà.
Dường như nữ sĩ đoán được tâm trạng của ai đó, hiểu thấu nỗi lòng cô đơn, sau khi thăm mộ người thân chỉ một mình một bóng. Trên bước đường trở về tâm trí ngổn ngang, nghĩ ngợi mông lung suốt quãng đường...
Bài họa THĂM MỘ ANH đã được nữ sĩ Thanh Hoà giải bày qua cặp mở đề
Thăm mộ anh về, dạ luyến thương
Vẩn vơ hồn rối suốt con đường
Rồi tác giả lại còn hỏi:
Có phải...mơn man làn môi ấm?
Hay là...mê mải giấc canh trường!
Thật khó trả lời, thôi thì tự mình cất giữ trong tim cũng hạnh phúc lắm rồi!
GIỌT TƠ VƯƠNG là tựa bài họa của nữ sĩ Hồng Vân để lại lòng ai niềm khắc khoải. Người đã đi kẻ còn ở lại, chua xót, hụt hẫng...
Người đành để lại cảnh sầu thương
Kẻ ở còn đây những bước đường
Thủa còn cắp sách đi học chúng ta đã từng nghe câu:
“Thức đêm mới biết đêm dài” nhưng nghe để mà nghe, chẳng suy nghĩ gì hết. Giờ đây mới thật sự thấm thía cho chính bản thân và cho những ai không còn trẻ.
Vì một lý do nào đó, bỗng dưng ta không thể dỗ giấc được rồi, đưa mắt nhìn qua khung cửa trăng già đang ngủ say, vài giọt sương nằm yên trên cành cây, nụ búp...
Lạ lắm khi màn đêm đến bao nhiêu kỷ niệm, những dòng ký ức vui buồn bỗng nhanh chóng quay về.
Gối mộng canh khuya dòng lệ nhỏ
Đêm tàn khắc khoải giọt tơ vương
Nhất là kỷ niệm buồn đâu dễ gì quên!
Còn đây bài họa tiếp theo là VỀ CẢNH GIÓ SƯƠNG của thi sĩ Mai Thắng gởi tặng. Như Thu rất vui khi thấy thi sĩ về lại với thi đàn. Xin mời Anh Chị cùng xem với Như Thu nhé!
Thi sĩ thấy được điều này nên mới chia sẻ nỗi niềm
Người còn kẻ mất để sầu thương
Mình chẳng cùng đi suốt quãng đường!
Nuối tiếc u hoài thi sĩ còn mượn khúc “Bình Sa Lạc Nhạn” ẩn chứa một tâm tư đầy trắc trở, oan khiên, suối lệ tuôn trào
Phím lỡ tơ chùng cung nhạc dứt
Bình sa nhạn lạc tiếng đàn vương
Tài tình lắm thi sĩ ơi!
Không gì vui hơn khi thấy nữ sĩ Song Thanh Kim Phú đã có cùng tựa với bài xướng ANH VỀ, nhưng đối với Như Thu lời thơ của nữ sĩ buồn thấm thía tận tâm cang hơn.
Hãy lắng nghe Như Thu dẫn chứng nè
Người quên lời hẹn bước chung đường!
Cho dù kẻ ấy vô tình quên mất lời hẹn, nhưng mà sao lòng dạ cứ ray rứt mãi
Xót dạ đau lòng…mãi nhớ thương
Có lần chị Kim Phú trách yêu Như Thu “Ai biểu bài xướng của Như Thu chạm vào trái tim đã ngủ yên từ lâu của chị làm chi?” để rồi bài họa thứ hai NGƯỜI ĐI xuất hiện, mà lại là Liên Hoàn Đảo Vận nữa Như Thu càng ngưỡng mộ hồn thơ lai láng của chị đấy!
Chúng ta xem tiếp nhen! Bởi vì phút ban đầu đã hẹn biển thề non dưới ngàn sao lấp lánh nhưng mà ai kia lại không giữ lời hẹn ước? Còn nếu như đã chung lối về mà sao duyên phận không bền? Én Bắc nhạn Nam sầu tư một gánh...
Kết tóc không tròn duyên đã dứt
Se tơ chẳng vẹn lệ còn vương
Thật khó mà đối diện và chấp nhận khi một người bỏ ta đi về thế giới xa xăm, vĩnh viễn muôn đời không thể nào gặp lại
Âm dương cách biệt đành hai nẻo
Sống thác phân ly khó một đường
Buồn lắm chị ơi!!!
Dù ở độ tuổi nào ai ai cũng đã có một lần đi thăm mộ người thân hay bạn hữu phải không Anh Chị?
Hằng năm vào tháng ba âm lịch, nhiều gia đình, quyến thuộc con cháu gần xa hẹn cùng nhau tề tụ trong Tiết Thanh Minh. Họ rất thành tâm và chuẩn bị rất chu đáo cơm canh, hoa quả dâng cúng tổ tiên, ông bà.
Dường như nữ sĩ đoán được tâm trạng của ai đó, hiểu thấu nỗi lòng cô đơn, sau khi thăm mộ người thân chỉ một mình một bóng. Trên bước đường trở về tâm trí ngổn ngang, nghĩ ngợi mông lung suốt quãng đường...
Bài họa THĂM MỘ ANH đã được nữ sĩ Thanh Hoà giải bày qua cặp mở đề
Thăm mộ anh về, dạ luyến thương
Vẩn vơ hồn rối suốt con đường
Rồi tác giả lại còn hỏi:
Có phải...mơn man làn môi ấm?
Hay là...mê mải giấc canh trường!
Thật khó trả lời, thôi thì tự mình cất giữ trong tim cũng hạnh phúc lắm rồi!
GIỌT TƠ VƯƠNG là tựa bài họa của nữ sĩ Hồng Vân để lại lòng ai niềm khắc khoải. Người đã đi kẻ còn ở lại, chua xót, hụt hẫng...
Người đành để lại cảnh sầu thương
Kẻ ở còn đây những bước đường
Thủa còn cắp sách đi học chúng ta đã từng nghe câu:
“Thức đêm mới biết đêm dài” nhưng nghe để mà nghe, chẳng suy nghĩ gì hết. Giờ đây mới thật sự thấm thía cho chính bản thân và cho những ai không còn trẻ.
Vì một lý do nào đó, bỗng dưng ta không thể dỗ giấc được rồi, đưa mắt nhìn qua khung cửa trăng già đang ngủ say, vài giọt sương nằm yên trên cành cây, nụ búp...
Lạ lắm khi màn đêm đến bao nhiêu kỷ niệm, những dòng ký ức vui buồn bỗng nhanh chóng quay về.
Gối mộng canh khuya dòng lệ nhỏ
Đêm tàn khắc khoải giọt tơ vương
Nhất là kỷ niệm buồn đâu dễ gì quên!
Còn đây bài họa tiếp theo là VỀ CẢNH GIÓ SƯƠNG của thi sĩ Mai Thắng gởi tặng. Như Thu rất vui khi thấy thi sĩ về lại với thi đàn. Xin mời Anh Chị cùng xem với Như Thu nhé!
Cặp đề rất thơ mộng, cũng khá dễ
thương. Không gì hạnh phúc và đẹp bằng khi cả hai tình nhân đều tâm đầu ý hợp,
cùng suy nghĩ như nhau, thậm chí đôi lúc họ cùng lên tiếng một lượt luôn, có
ngộ không?
Hai trái tim cùng chung nhịp đập, khi tình yêu đơm hoa họ không nề gian khổ, nắm chặt tay bước qua mọi thử thách
Nhủ mộng khi cùng kết chữ thương
Dìu nhau dạm trải bước can trường
Còn nữa, khi đến cuối cuộc đời họ vẫn ước hẹn sẽ đi cùng.
Da mồi hiện ảnh màn nhung khép
Hẹn cũng theo về cảnh gió sương.
Mối tình thật cảm động đáng noi gương!
Hai trái tim cùng chung nhịp đập, khi tình yêu đơm hoa họ không nề gian khổ, nắm chặt tay bước qua mọi thử thách
Nhủ mộng khi cùng kết chữ thương
Dìu nhau dạm trải bước can trường
Còn nữa, khi đến cuối cuộc đời họ vẫn ước hẹn sẽ đi cùng.
Da mồi hiện ảnh màn nhung khép
Hẹn cũng theo về cảnh gió sương.
Mối tình thật cảm động đáng noi gương!
Thật vui mừng biết bao vì Như Thu
được anh Hai Thanh Trương đã tặng clip tổng hợp thơ xướng họa ANH VỀ thật đầy đủ
hoà theo nhạc hay rất hợp với thơ. Chưa hết đâu tác giả còn đăng thêm bài họa
mới tựa đề NGƯỜI XƯA LỐI CŨ cũng do thi sĩ Thanh
Trương tặng Như Thu nữa đấy!
Bây giờ Như Thu xin phép mượn
nơi này để nói lời Cám Ơn rất nhiều đến anh Cả tất nhiên Anh Chị đồng ý
mà, phải hôn?
Nếu vậy chúng ta hãy nghe kìa trong màn đêm dày đặc, bóng tối vây quanh, tiếng côn trùng,
ếch nhái hoà nhịp cùng tiếng dế nỉ non tạo nên một tiết tấu đồng điệu trầm bỗng,
thú vị quá!
Nhưng trái lại có người đang cô đơn,
lòng khắc khoải, rồi lại nhớ nhung vô bờ
Đêm nằm nhung nhớ bạn đời thương
Những tưởng cùng nhau suốt đoạn
đường
Nỗi buồn miên man, lệ mãi khôn
nguôi
Để rồi buồn khổ, giọt sầu vương
Bẽ bàng, cay đắng...bỗng dưng thước
phim kỷ niệm bất chợt quay về ngỡ như mới hôm nào: có đôi tình nhân hớn hở tươi
cười, tay nắm bàn tay sánh bước giữa hai hàng lá me bay bay! Một hình ảnh quá
dễ thương phải không nào?
Bóng dáng thân yêu còn mãi đó...
Người xưa, lối cũ, buổi chiều sương
Lối cũ, bóng người xưa mãi hằn sâu
trong tâm khảm, giờ đây chỉ là quá khứ làm sao quên được người ơi!!!
Lời kết:
Như Thu xin chân thành gửi lời "Cám
Ơn hai mươi mốt quý Anh Chị” đã thương mến tặng hai mươi ba (23) bài họa
rất tuyệt vời! Bài cảm nhận nầy là theo cách nghĩ cá nhân, nếu như có
phạm lỗi hay không vừa ý, cũng mong Anh Chị vui lòng đón nhận nhé!
Như Thu kính chúc Anh Chị sức
khỏe dồi dào, hạnh phúc, thân tâm thường lạc!
Thương mến,
Như Thu
09/04/2020
Ghi chú:
Những chữ hoa đậm là tên tác giả và
tựa bài thơ
Những câu chữ đậm là trích từ
các bài thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét