Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2020

NỖI SẦU XA XỨ


NỖI SẦU XA XỨ

 (Tặng Bác cao Bồi Già )

 

Tưởng đâu người đã biết thương người…*
Mấy chục năm rồi lệ mãi rơi
Thù hận còn kia tràn ngập đất
Oán than vẫn đó ngút lưng trời
Nhân tâm đứt mạch không người dưỡng
Đạo lý khê dòng chẳng kẻ khơi
Giã biệt quê hương đau xót lắm
Nỗi sầu xa xứ biết nao vơi.
HUY VỤ 15/05/2020
*Lời trong ca khúc “Mùa xuân đầu tiên” của văn Cao:

Ngỡ rằng "giọt nước mắt vui lay lòng gỗ đá " ..."Từ đây người biết thương người ,từ đây người biết yêu người "


XIN HỌA:

 

VIỄN SẦU…

 

Buồn thay người chẳng biết yêu người

Hàng triệu đồng bào nước mắt rơi

Dứt gót ra đi bao cảnh ngộ

Đem thân phiêu bạt bốn phương trời

Tha hương tủi phận niềm khôn dứt…

Cố quốc cay lòng nỗi cứ khơi

Góc phố Sài Gòn đêm đáo mộng 

Nghe hồn man mác, dạ chơi vơi…

CAO BỒI GIÀ

16-05-2020

 

ĐỒNG HỌA:

 

SẦU VIỄN XỨ

Nước mất nhà tan sống xứ người
Trông về cố quốc lệ sầu rơi
Quê Cha uất nghẹn xa vời vợi
Đất Mẹ hờn căm tận ngất trời
Ta xót lòng đau người ở lại
Em nhoà mắt lệ buổi ra khơi
Nay đây trên bước đường phiêu lãng
Khiến kẻ tha hương dạ khó vơi

songquang

 

CÙNG HỌA:

 

SE SẮT NIỀM RIÊNG

 

Người hỡi ! khát chi ở xứ người

Uống nhiều huyết-lệ, ruỗng ngày rơi ?!

Mầm tươi, hoan hỷ  chưa hoàn đất

Mùa trụt , sầu lo đã ngợp trời !?

Đạo lý suy đồi ô mạch sống

Luân thường băng hoại uế nguồn khơi

Cố Hương vời vợi hoài trông ngóng

Se sắt nỗi niềm khó cạn vơi?!

 

                            17-5-2020

Nguyễn Huy Khôi

 

TIẾP HỌA:

 

NGUÔI SẦU

 

Bạn tôi sau trước đã bao người

Lìa bỏ quê nhà hạt lệ rơi

Chân bước ra đi, lòng bịn rịn

Mắt nhìn trở lại , cảnh mù khơi

Dẫu rằng cách biệt ngàn sông biển

Thì vẫn chung nhau một khoảng trời

Xướng họa mỗi ngày vui hội ngộ

Mối sầu ly xứ cũng dần vơi.

 

Sông Thu

 

HỢP HỌA:

 

CŨNG LÀ XA XỨ

 

Ung dung ngoài nước biết bao người

Chẳng có ai đành tiếng Việt rơi

Học tập mê say rồi kiếm chỗ

Bán buôn thuận lợi cứ khen trời

Ưng tài hợp nghệ công ti tuyển

Quý vợ theo chồng lễ giáo khơi

Điện thoại tầu bay qua lại thoáng

Lớp trường anh ngữ có đâu vơi.

Trần Như Tùng

 

CŨNG HỌA:

 

BUỒN RAY RỨT

 

Nối liền đất nước sướng bao người

Sao triệu triệu dân giọt lệ rơi

Dắt díu bế bồng lìa  tổ quốc

Bôn ba chạy vạy … đến chân trời…

Quê nhà  tươi đẹp đồng xanh ngát

Khí hậu ôn hoà biển rộng khơi

Ai muốn rời xa nơi cắt rốn

Nỗi buồn ray rứt chẳng hề vơi !

THIÊN LÝ

 

ĐỒNG HỌA:

 

PHẢI LÌA ,

 

Bể dâu thường đổ ập trên người

Sóng gió xoay tròn cuốn lá rơi

Mùa vụ tan hoang đau đớn đất

Miếng ăn  thiếu hụt xót xa trời

Bao ngày vất vả tơi ,bồi ,dưỡng

Suốt tháng cần cù đắp ,xới ,khơi

Số phận an bài như thế đó

Phải lìa tiên tổ thuở nào vơi ?

PHƯỢNG HỒNG

 

TIẾP HỌA:

 

LÒNG QUÊ

 

Chiều nay bãi biển vắng tanh người

Phượng tím hè về lả tả rơi.

Man mác nỗi niềm nơi đất khách

Buồn vương cánh nhạn cuối chân trời.

Ấu thơ mấy lúc lờ mờ dậy

Kỷ niệm một thời tiếc nuối khơi.

Thắm thoát tuổi đời già lại tới

Lòng quê khắc khoải chẳng hề vơi!

Mailoc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét