HOÀI NIỆM MIÊN MAN
Cứ hết đông rồi lại đến xuân
Cành mai nẩy lộc biết bao lần
Em quay hồn lại mùa hoa cũ:
Ta bước chân trên xác pháo hồng
Thuở ấy bao ngày vui rộn rã
Bây giờ một nỗi nhớ mênh mông
Vì anh đã ở xa vô tận
Như hạt sương nhoà giữa khoảng không.
Phương Hà
XIN HỌA
TIẾC XUÂN
HỒNG
Mừng Xuân ,
đón Tết lại mừng Xuân
Bát tiết vần
xoay đã lắm lần
Hết cả tươi
vui hình ảnh cũ
Còn đâu rộn
rã tháng ngày hồng
Lòng già ngẩn
tiếc chìm tê tái
Hồn lão ngơ
hoài trĩu quạnh mông
Đời thế sầu
chi, một tiếng … quác
Lay mình lai
tỉnh tự tầng không!
CAO BỒI GIÀ
24-01-2016
ĐỒNG HỌA:
KHÔNG NGUÔI
Nửa chừng hương phấn đã bao xuân
Nhân thế hợp tan biết mấy lần
Biển bạc sóng cao thêm gió chướng
Trời xanh nắng ấm lại mây hồng
Cành hoa lạc lối nơi quê lạ
Cánh én bơ vơ chốn khoảng mông
Năm tháng mắt buồn chưa ráo lệ
Hồn đơn thơ thẩn với thinh không
Văn Thanh
CÙNG HỌA :
MẶC XUÂN
Hững hờ thây kệ thiết chi xuân
Thời tiết đổi thay biết mấy lần
Hoa cỏ ân cần chìa đỏ tía
Bướm ong suồng sã diện xanh hồng
Tương phùng đon đả bao hoan lạc
Giã biệt u hoài bấy quạnh mông
Đã rõ vô thường luôn hiện hữu
Thì buồn vui khổ cũng như không
Lê Đăng Mành
TIẾP HỌA:
NHỚ NHUNG...
Nhớ nhung da diết sáng đầu xuân
Người hãy về đây…dẫu một lần
Ngẫm lúc chuyện trò bên biển vắng
Mơ ngày rong ruổi dưới mây hồng
Bâng khuâng lữ khách…lòng đơn lẻ
Khắc khoải đêm trường…chốn quạnh mông
Gặp gỡ hàn huyên trong giấc ngủ
Thuyền tình ghé bến có vui không?
Như Thu
HỢP HỌA:
TRÁCH NGƯỜI ĐI
Em chờ anh đã mấy mùa xuân
Sao chẳng về thăm dẫu một lần?
Chắc tại ngẩn ngơ đường phố đẹp?
Hay vì xao xuyến má ai hồng?
Vườn xưa dăm mẩu trăng u ám
Đêm lạnh riêng mình cảnh quạnh mông
Nếu biết rằng đi là cách biệt
Thà đừng hò hẹn có hơn không !!!
Thy Lệ Trang
CŨNG HỌA :
NHỚ
Xuân này đến nữa đã bao xuân ?
Giấc mộng hồi hương gọi mấy lần ?
Da diết mơ hoài cô giáo trẻ
Bồi hồi tiếc mãi chiếc khăn hồng
Nhớ bàn tay trắng che hờ trán
Nhớ mái tóc huyền xõa kín mông
Nhớ, nhớ, một trời thương với nhớ
Mà người phương ấy biết hay không ?
Thục Nguyên
NỐI HỌA :
XUÂN VỀ NHỚ MẸ!
Ngắm nhìn đào thắm trước thềm xuân
Lại nhớ Mẹ xưa giống mọi lần…
Dẫu tuổi chưa trao màu áo đỏ
Mà ai đã lánh cõi trần hồng
Ngâm câu Mừng Thọ lòng xa xót
Cạn chén Giao Thừa bóng quạnh mông
Di ảnh nhạt nhòa dòng lệ tủi
Trầm hương lạnh lẽo thoảng hư không.
Nguyễn Gia Khanh
TIẾP HỌA :
XÓT XA TÌNH LẺ
Anh đã đi rồi bỏ cả xuân
Bao nhiêu toan liệu đã trôi lần
Trường xưa nhớ mãi nhặt hoa phượng
Đường cũ quên sao hái trộm hồng
Thỉnh thoảng tìm về thương phận bạc
Đôi khi lần tới nhớ đời mông
Người ơi có biết em chua chát
Qua những đêm dài chiếc bóng không !
Hữu Hảo
ĐỒNG HỌA :
HOA XUÂN
Bâng khuâng cứ nhớ một ngày xuân
Hoa nở dù cho đã lắm lần
E thẹn chồi non còn níu biếc
Nôn nao nắng sớm đã tô hồng
Hết rồi huyễn ảnh thời thơ mộng
Còn lại đơn côi cõi quạnh mông
Tất cả rồi ra tan tựa khói
Mai đào ngoại lệ chắc là không ?
Thanh Hoà
Bâng khuâng cứ nhớ một ngày xuân
Hoa nở dù cho đã lắm lần
E thẹn chồi non còn níu biếc
Nôn nao nắng sớm đã tô hồng
Hết rồi huyễn ảnh thời thơ mộng
Còn lại đơn côi cõi quạnh mông
Tất cả rồi ra tan tựa khói
Mai đào ngoại lệ chắc là không ?
Thanh Hoà
CÙNG HỌA :
KÝ ỨC THẦM LẶNG
Giờ đây ta hết tuổi mùa xuân
Nhớ lại tình duyên đã lắm lần
Tay nắm người yêu màu áo tím
Trâm cài mái tóc sắc hoa hồng
Thoáng vui trở lại ngày xưa ấy
Cảm thú quay về cảnh quạnh mông
Chỉ thấy bóng hình trong mộng tưởng
Nỗi buồn vơ vẩn giữa trời không./
24-1-2016
Hoàng Vũ
ĐỒNG HỌA :
XUÂN LẠNH GIÁ
Ấm lành cánh én
báo sang xuân
Thư lại tin đi
đã mấy lần
Anh vội trở về
nơi hẹn cũ
Em đâu lại vướng
sợi tơ hồng
Khởi lòng sao
đặng nơi ồn ã
Cô dạ thôi đành
chốn nội mông
Có ánh thiều
quang mà lạnh giá
Tia hồn lao vút
tới thinh không.
Phan Tự Trí –
25/01/2016
TIẾP HỌA :
HOÀI NIỆM
Đông tàn lại đến buổi chào xuân
Ngõ trúc còn vương dấu những lần
Bước quyện đi về chân háo hức
Hồn tan dõi ngắm cõi mênh mông
Đường tơ gắn bó tình se chặt
Sợi nghĩa dành trao mảnh đẫm hồng
Bóng lẻ hôn hoàng vui cảnh ngộ
Đêm dài giấc ngủ lắng hư không!
Nguyễn Đắc
Thắng
Xin có bài họa muộn:
Trả lờiXóaXUÂN LẠNH GIÁ
Ấm lành cánh én báo sang xuân
Thư lại tin đi đã mấy lần
Anh vội trở về nơi hẹn cũ
Em đâu lại vướng sợi tơ hồng
Khởi lòng sao đặng nơi ồn ã
Cô dạ thôi đành chốn nội mông
Có ánh thiều quang mà lạnh giá
Tia hồn lao vút tới thinh không.
Phan Tự Trí – 25/01/2016
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và có bài họa. Chúc bạn luôn an vui.
Trả lờiXóa