Sầu dâng một cõi mãi mênh
mang
Người nín, Trời ngơ chẳng thở
than
Không biết rồi ra, sầu chất
gánh ?
Chẳng mong sau nữa, khổ đeo
mang !
Số phần đen bạc, Trời cho thế
Thân mệnh buồn đau, ta cũng đành
!
Ai đốt nguồn cơn cùng ta nhỉ
Lòng đau mà miệng mãi cười
văng ! !
. CAO BỒI GIÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét