Ngày Xuân du ngoạn giữa trời xanh
In gót chân trên bãi cát vàng
Ngẵm nắng nhảy tung đùa sóng bạc
Nghe âm vỗ rát dội trùng xanh
Má ai hồng ửng như đào nở
Giọng khách cười dòn tựa pháo vang
Khoát nước ngẩn xahồn ốc đảo
Khơi hồn tươi trẻ ,gội tâm lành.
CAO BỒI GIÀ
26-01-2012
(MÙNG 04 TẾT NHÂM THÌN)
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
nguyen Huy Vu
HOÀI CẢM XUÂN XANH
Trả lờiXóaXuân hết xanh rồi bác Bính ơi.
Bây giờ gào thét cũng thừa hơi.
Sân gôn vẫy gọi đoàn quan chức.
Nhà nghỉ chào mừng lũ dở hơi.
Cấy lúa làng bên khôn kiếm đất.
Làm nhà xã dưới khó tìm nơi.
Bây giờ Nguyễn Bính mà sinh lại.
Cái tựa “xuân xanh” phải cải rồi.
Đầu xuần.
Đò xưa lỡ chuyến
Thân ở nơi này tâm ở đâu
Cớ sao trút mãi chửa vơi sầu
Nắng hanh trọc ghẹo người tay trắng
Gió chướng trêu ngươi kẻ bạc đầu
Tết đến hình xưa chưa chở lại
Xuân về bóng cũ đã qua mau
Con đò lỡ chuyến sang sông ấy
Có phải tôi người muốn đến sau
Đầu xuân
Hồn lạc việt
Lòng người lạc việt ngoan cường khó tả
Nay chắn bão giông mai ngăn hà bá
Đã quen lam lũ đâu xá chi trời
Bốn ngàn năm phong thái vẫn thảnh thơi
Giọt đàn bầu lửng lơ rơi sớm tối
Vốn quen chống mối họa từ trời, lại chưa quen chống họa từ nơi hạ giới do chính đồng loại gây ra
Từ rừng sâu đến biển xa, môi trường đang trên bờ nguy khốn
Chốn chốn xây nhà máy xi măng ống khói ngút trời ngày đêm phun khói đen nồng nặc
Nơi nơi xây hồ thủy điện, đắp đặp ngăn sông, bạt núi. mưa quăng gió quật, đại hồng thủy tràn lan
Lại bồi thêm thủy điện xả lũ phá tan hoang, bỗng chốc biến một vùng lớn dần miền trung hóa cá.
Đầu tư dàn trải lan man giao thông hỗn loạn, xe quá tải phá tan hoang đường xá.
Cốt cán ngả nghiêng rút ruột quốc khố, ăn chơi ngông cuồng thái quá
Năm tỷ một ván cờ kỉ lục ngẫm thấy mà kinh
Tám sáu ngàn tỷ đóng tàu Vinasin nghe xong mà hoảng
Chẳng lẽ nào để mặc lũ mọt sâu khét đổ cột giường non sông đất nước
Hay là phó mặc cho đất trời hủy hoại giống lòi con rồng cháu lạc
Lòng yêu nước bốn ngàn năm, đân tộc Việt ai người đánh thức
Bề dày kinh nghiệm trống thiên tai địch họa từ thủa hồng hoang sẽ bùng lên diệt lạn nội sâm
Để cho xã tắc hưng vinh cùng khắp chốn, người dân được sống trong hạnh phúc bình yên, tin yêu nhau thực sự, thái hòa an thịnh
Tạ ơn hồn thiêng Lạc Việt
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
HOÀI CẢM XUÂN XANH
Trả lờiXóaXuân hết xanh rồi bác Bính ơi.
Bây giờ gào thét cũng thừa hơi.
Sân gôn vẫy gọi đoàn quan chức.
Nhà nghỉ chào mừng lũ dở hơi.
Cấy lúa làng bên khôn kiếm đất.
Làm nhà xã dưới khó tìm nơi.
Bây giờ Nguyễn Bính mà sinh lại.
Cái tựa “xuân xanh” phải cải rồi.
Đầu xuần.
Đò xưa lỡ chuyến
Thân ở nơi này tâm ở đâu
Cớ sao trút mãi chửa vơi sầu
Nắng hanh trọc ghẹo người tay trắng
Gió chướng trêu ngươi kẻ bạc đầu
Tết đến hình xưa chưa chở lại
Xuân về bóng cũ đã qua mau
Con đò lỡ chuyến sang sông ấy
Có phải tôi người muốn đến sau
Đầu xuân
Hồn lạc việt
Lòng người lạc việt ngoan cường khó tả
Nay chắn bão giông mai ngăn hà bá
Đã quen lam lũ đâu xá chi trời
Bốn ngàn năm phong thái vẫn thảnh thơi
Giọt đàn bầu lửng lơ rơi sớm tối
Vốn quen chống mối họa từ trời, lại chưa quen chống họa từ nơi hạ giới do chính đồng loại gây ra
Từ rừng sâu đến biển xa, môi trường đang trên bờ nguy khốn
Chốn chốn xây nhà máy xi măng ống khói ngút trời ngày đêm phun khói đen nồng nặc
Nơi nơi xây hồ thủy điện, đắp đặp ngăn sông, bạt núi. mưa quăng gió quật, đại hồng thủy tràn lan
Lại bồi thêm thủy điện xả lũ phá tan hoang, bỗng chốc biến một vùng lớn dần miền trung hóa cá.
Đầu tư dàn trải lan man giao thông hỗn loạn, xe quá tải phá tan hoang đường xá.
Cốt cán ngả nghiêng rút ruột quốc khố, ăn chơi ngông cuồng thái quá
Năm tỷ một ván cờ kỉ lục ngẫm thấy mà kinh
Tám sáu ngàn tỷ đóng tàu Vinasin nghe xong mà hoảng
Chẳng lẽ nào để mặc lũ mọt sâu khét đổ cột giường non sông đất nước
Hay là phó mặc cho đất trời hủy hoại giống lòi con rồng cháu lạc
Lòng yêu nước bốn ngàn năm, đân tộc Việt ai người đánh thức
Bề dày kinh nghiệm trống thiên tai địch họa từ thủa hồng hoang sẽ bùng lên diệt lạn nội sâm
Để cho xã tắc hưng vinh cùng khắp chốn, người dân được sống trong hạnh phúc bình yên, tin yêu nhau thực sự, thái hòa an thịnh
Tạ ơn hồn thiêng Lạc Việt
Nguyen Huy Vu
Tự thuật
Trả lờiXóaNhâm thìn tuổi hắn chẵn năm mươi
Thử hỏi sao nghèo hắn vẫn tươi?
Xuống lạch mà thăm ông hà bá
Lên rừng hỏi thử chú đười ươi
Thơ văn tỏ rõ ưa làm phách
Chữ nghĩa ra tuồng thích chọc ngươi
Mái tóc nửa ông pha nửa cụ
Xem ra hắn sống quá lâu rồi.
Tết xa
Một mình lại vẫn một mình ta
Hai mốt năm rồi đón tết xa
Nắng nóng đâu nào xuân đất khách
Mưa phùn đúng thực tết quê ta
Áo tơi mạ bó thương hình mẹ
Nón lá trâu cày nhớ bóng cha.
Tôi gói hư danh vào gói nhỏ
Nhờ ai gửi tới chốn quê nhà.
khai bút đầu xuân
Mấy dòng khai bút tết nhâm thìn
Thơ viết xong rồi chẳng muốn in
Lắm bạc rắn lươn nhiều kẻ nể
Không tiền rồng phượng chẳng ai tin
Nghênh ngang ngạo nghễ kìa cha mán
Xúng xính sun xoe đó mẹ mìn…
Ước muốn năm thìn thừa thãi bạc
Nói nhăng nói cuội khối người tin.
01 tết nhâm thìn
Bước xuân
Thời gian đi qua kẽ tay
Hoa mai bao lần thay nụ
Mưa xuân gọi trồi non nhú.
Ta ngồi mơ hạt mưa bay.
Ngửa bầu cạn chén rượu cay
Thời gian như tằm ăn dỗi.
Ngọn chiều sớm hôm chìm nổi.
Cảm thương cánh én lạc bày.
Một mình ta ở chốn đây.
Nghe bước thời gian thầm lặng.
Xuân về nâng ly rượu đắng.
Phận người ai rủi ai may.
Mùa xuân lại đã về đây.
Nhâm Thìn đã năm chục tuổi.
Làm sao quên niệm khúc cuối.
Ly sầu mau cạn chóng đầy.
Thời gian đi qua kẽ tay.
Lộc xuân bây giờ đã nhú.
Mưa xuân ngoài kia giăng phủ.
Tiếng cuốc thâu đêm gọi bầy
Thời gian đi qua kẽ tay
Làm sao níu xuân lại được
Gọi hoài mà xuân vẫn bước
Thầm thương bóng dáng xuân gầy
05 tết
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu