ĐƯỜNG VĂN
Thơ phú nhiều khi rước lắm phiền
Cái đầu hiếm lúc được bình yên.
Người yêu nhắc khéo: coi chừng tửng.
Kẻ ghét phang liền: rõ thật điên.
Chữ
ruộng đòi mơ con chữ Thánh
Thi
vườn giám mộng áng thi Tiên.
Loay
hoay tìm mãi chưa ra lối.
Tính
bỏ đường văn rẽ võ biền.
HUY VỤ
XIN
HỌA :
LỐI MỘNG
Đời
chất bao nhiêu nỗi muộn phiền
Chắp
vần ru mộng ước lòng yên
Say
thơ phiêu lãng quên dương thế
Ngắm
Nguyệt mơ màng dạo cõi tiên
Thây
kẻ khinh chê khùng với dở
Mặc
người giễu cợt dại cùng điên
Rượu
này lại tiếp thêm thi hứng
Tiễn
tiễn sầu cay biến biệt biền …
CAO BỒI
GIÀ
17-09-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét