Làm thơ hỏi để làm gì?
Phải chăng viết để quên đi chính mình.
Đâu kẻ trọng đâu người khinh.
Câu thơ lắm lúc cho mình chênh chao.
Thơ như hơi thở ra vào.
Mấy ai nào đã lọt vào mắt xanh.
Như con nước vượt thác ghềnh
Biết bao chìm nổi bồng bềnh dòng xuôi.
Hỏi người còn nhớ đến tôi.
Ba mươi năm lẻ quê người tạm nương.
Trải qua bao khúc đoạn trường.
Vẫn nghe gió xiết mặt đường hoang liêu.
Thơ người tôi vẫn nối điêu.
Cô đơn đổ bóng bên chiều quạnh hiu
Phố đông xe ngựa dập dìu.
Vì sao muối mặn mà yêu nhạt dần.
Cố công trút bỏ si sân.
Níu xa xôi để cho gần nhau hơn
Xua tan đi những nguồn cơn.
Những đau thương với oán hờn bi ai.
Làm thơ nào có chi sai
Thành công bao kẻ “ thời lai điếu , đồ”*…
Người về ai rước ngựa ô
Để tôi mỏi bước giang hồ muôn phương.
Chiều nay trong cõi vô thường.
Câu thơ xưa bỗng lại vương ngõ gầy.
Cho tôi chìm một cơn say.
Vời trông đôi cánh tình bay tuyệt mù.
Trăm năm một kiếp phù du.
Đường xưa hỏi mảnh trăng thu còn đầy?
Em còn thăm lại vườn cây
Tôi còn nguyên cả cơn say não nề
Bóng chiều nhuộm tím chiền đê
Muôn bông hoa dại liền kề xinh tươi.
“bỗng nhiên chẳng muốn làm người”
Muốn làm một áng mây trời lãng du.
Vẳng nghe như tiếng mẹ ru.
Giật mình ngày ấy đã mù mịt xa
Vẫn trong một cõi ta bà
Quê mình mà ngỡ như là quê ai…
.
Huy Vụ 16/05/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét