Ngơ ngẩn
chuông rơi tiếng gợi sầu
Gác vàng cô
lạnh mốc rêu nâu
Mơ mơ dốc vắng
, chiều tan bóng
Nhạt nhạt
nền hoang, nắng tắt mầu
Hè hội,
đông vui bao thuở trước
Điêu tàn,
vắng lặng mấy đời sau !
Dương gian
kim cổ, xưa nay thế
Phế tích
trơ mình nỗi bể dâu.
. CAO BỒI GIÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét