QUÁN DỐC CAU
Dừng chân quán Dốc Cau
Nghe gió hú vang sầu
Lều rạ nồng hương dại
Chén trà ngát vị ngâu
Lại thương thời quá vãng
Bỗng nhớ thuở ban đầu
Nắng xế buông triền dốc
Hồn xưa giờ ẩn đâu?
CAO BỒI GIÀ
TRẦU CAU
Nghĩ tới truyện trầu cau
Lòng thêm nặng trĩu sầu
Tình yêu thành nắng quái
Nước mắt hoá mưa ngâu.
Đạo nghĩa khi chương kết
Thuỷ chung lúc mở đầu
Ngàn sau còn nhắc nhở
Thắm đỏ bởi vì đâu?
ĐỒ CÓC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét